Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Hiểu.






"Anh không trông mong bọn em sẽ đọc được mà trông chờ bọn em sẽ tự hiểu."

Chẳng biết từ khi nào tôi trở thành linh hồn của cái xóm trọ vui vẻ ấy. Tôi bá đạo, vui tươi và không bao giờ thiếu những câu chuyện cười, nếu bọn trẻ muốn nghe. Tôi vô tư đi bên những cãi vã của chúng, gắn liền những rạn nứt chúng gây ra... Biết không? Tôi vui thầm vì niềm vui do mình tạo ra.

Tôi biết chúng thích vui vẻ, nhưng khi không có tôi, chúng lại đi khép niềm vui ấy lại và bước theo lối sống của riêng chúng.

Hay đâu? Chúng không biết rằng tôi cũng thích sống theo lối sống của riêng mình.

Tôi thích trầm lặng và yên ả, tôi thích khép mình trong một căn phòng nhỏ với những giấc ngủ kéo dài. Tôi chán ghét ồn ào, náo nhiệt...

Để rồi, khi tôi lên tiếng muốn rời xóm trọ, chúng buồn rầu và thay nhau níu kéo tôi. Được hay không? Khi tôi muốn tìm về chính mình.

Chúng không làm được... Nhưng tôi vẫn ở lại xóm trọ. Tôi nói tôi sẽ ở lại và tôi sẽ là chính tôi. Thế đó, bọn nhóc vui vì tôi ở lại.

Nhưng bọn nhóc không nghĩ rằng: Khi tôi tìm về chính mình thì sự trầm lặng tôi đeo lại, lại nhiều tới vậy. Không một nụ cười hay có chăng là nhợt nhạt. Những câu nói hài hước tôi nói ra nhưng mặt lại chẳng có gì thay đổi.

Cả buổi chiều, chúng ngồi nghĩ cách làm cho tôi cười... Chúng nghĩ rằng chẳng mấy tý là tôi lại như trước. Nhưng không, gáo nước lạnh cho những suy nghĩ ấy. Chúng chột dạ vì không ngờ tôi đã sống giả tạo lâu tới vậy. Lại ưu tư, chúng ngồi ngầm nghĩ nhiều khoảng dài để hiểu tôi. Và rồi, tất cả là vô vọng.

Từ đó, nghiễm nhiên, xóm trọ tắt đi những tiếng cười vui vẻ. Để rồi một câu nói phản ánh được nói ra.

- Anh Giới cười thì cả xóm vui, anh Giới buồn thì cả xóm buồn, anh hờ hững thì cả xóm hững hờ.

Nhưng chẳng quan tâm đến câu nói ấy, khi tôi mang tâm hồn bá đạo, tôi chẳng hề để ý đến cái nhìn của nhân thế. Vậy thì lúc "hoàn lương" , sao tôi không cho mình được ích kỉ lấy một lần?

Mà đúng không? Ai mới là người ích kỉ nhất? Chúng sống là chính mình thì sao lại đi phá bĩnh tôi? Chúng thích vui nhưng sao không tạo lấy cho riêng mình? Để tôi được nhẹ lòng lấy một lần vì chúng, thay vì những quan tâm lo lắng cho chúng, thay vì ôm lấy những đêm trắng, nghĩ cách khuyên giải chúng đi đúng những con đường.

Cần gì đâu khi hút thuốc có thằng châm lửa. Cần gì đâu những cuối tuần phải có một đứa ở lại nấu cơm. Cần gì đâu những lần say ca nước để sẵn cửa...

Anh không cần đến những điều ấy hay cũng không cần bọn em làm anh vui. Cái anh cần là bọn em sống tình cảm với nhau, quên đi những cãi vã và tạo ra những niềm vui cho chính mình và mọi người.

Bọn em có còn nhớ lần đặt tên xóm không? Nào Liều, nào Bá Đạo hay cái gì đó kêu kêu, anh chẳng muốn nó kêu vang hay hoành tráng gì cả. Anh chỉ nghĩ: Nào xóm mình có thực có những cái đó để nhận đâu? Anh gạt hết tất thảy và lấy tên xóm là Đoàn Kết.

Đó! Điều ước của anh đó... Bình dị thôi nhưng thiết thực các em ạ... Anh muốn rồi mai này khi anh ra trường, xóm vẫn vui và luôn luôn Đoàn Kết như những ngày đã qua. Rồi lớp sau lại lớp sau nữa, cũng vẫn vui và Đoàn Kết như bây giờ. Hiểu cho anh.

Quý các em của anh cực kì.

Tiền bối.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét