Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

Thời gian của người cha.



Thạch Tưởng Giới.

"Thời gian cứ dần trôi mang theo tôi lớn nên từng ngày, là bất ngờ khi cứ mải theo dòng đời vồn vã, tôi quên đi những gần gũi bên cạnh. Hỏi lòng, có lẽ tôi đã nhận được quá nhiều, để quên đi những gì người đem đến…"

Bố tôi_ Người không bao giờ thiếu gian dành cho tôi.

Hồi thơ ấu:

Đưa những kí ức mờ nhạt theo năm tháng, tôi nhớ rất ít những yêu thương ông dành cho tôi. Có chăng, tôi nhớ nhiều hơn là những trận đòn vì các đòi hỏi vô ý của mình.

Lớn thêm một chút cho những suy nghĩ của tôi thêm lớn, tôi nhận ra những khó khăn ông mang sau một buổi trưa ngủ cùng. Là trăn trở ông tâm sự cùng mẹ tôi; là ngây thơ tôi nghĩ nó do mình.

Để âm thầm lặng lẽ, tôi dấu đi những đòi hỏi của mình và tập quen với những gì sẵn có. Tự đáy lòng, tôi hạnh phúc vì những nụ cười ông dành cho tôi.

Lúc mới lớn:

Theo những vui thú của tuổi trẻ, tôi đi vào game thủ như chúng bạn đồng trang lứa. Khi ông biết được, những trận đòn lại diễn ra như hồi tôi thơ ấu. Có khác là nó không còn nhẹ nhàng như ngày trước - Sẹo do roi vụt in những ngón tay tôi giờ đã mờ. Nhưng đam mê trong mộng mị, hồi ấy, nhiều lần tôi vẫn chốn nhà đi chơi game mà ông không hề hay biết. Rất nhiều lần tôi tự hỏi mình rằng:

_ Sao bố không hỏi mình có còn chơi game không nhỉ?

Bởi chỉ cần ông hỏi, tôi sẽ sẵn lòng kể cho ông nghe về những lần tôi lừa dối ông. Để rồi theo thời gian trôi đi, câu hỏi ấy cùng đam mê trong tôi cũng lụi tàn. Nhưng khi những đam mê ấy chấm dứt, ông không còn cấm tôi như dạo trước nữa. Có lẽ trong lòng ông nghĩ rằng: Tôi đã lớn…

Khi đã trưởng thành hơn:

Tan vỡ ngay ở mối tình đầu tiên, tôi ôm trong mình những hận thù luôn đòi bùng nổ. Bảy năm trời yêu nhau nhưng không một lần lời yêu tôi lên tiếng. Bởi khoảng cách... Dù gần hay xa nó cũng không thể cho hai ta gần nhau được. Bảy năm trời… Bảy năm trời những yêu thương chỉ mình em nói. Để khi em mãi ra đi, tôi ngậm ngùi thấy đời không màu sắc.

Rồi một đêm trời đầy sao, tôi ngồi trên sân thượng ngâm mình với bạt ngàn gió biển. Là tình cờ ông lên khép cửa, hai cha con gặp nhau rồi cùng ngồi với những tĩnh lặng. Ông thầm thì:

_ Bây giờ bố đã rất cố gắng để các con có một cuộc sống tốt hơn rồi. Bố tiếc rằng mình không thể cho các con một cuộc sống tốt hơn nữa. Nhưng theo mỗi cách, các con vẫn là niềm tự hào của cuộc đời bố.

Tôi vẫn im lặng không trả lời ông. Tôi vô hồn lắng nghe tiếng bước chân ông nhẹ đặt xuống từng bậc cầu thang vì sợ làm mọi người thức giấc. Thêm một lần, tôi lại chôn kín những tâm sự của mình. Tôi tự hỏi:

_ Sao bố lại không hỏi về những ưu tư của con? Phải chăng bố biết những gì con đang nghĩ?

Bố biết không? Chưa một lần con phiền muộn về những gì bố mang đến. Tự thâm tâm, con tự hào vì có một người cha như người. Sao bố lại nói vậy chỉ để an ủi con? Phải hay không? Bố biết hết những gì con đã đi qua? Vậy sao bố không trách con vì những sai lầm con đã nghĩ…

Lại thời gian, bố đau xót nhìn con gục ngã rồi lại cho con thật nhiều thời gian để đứng dậy...

Những ngày tiếp sau:

Tự trách mình, những cơn say bên tôi bắt đầu và nối dài…

Lần thứ nhất:

Trong im lặng, ông vẫn nhìn tôi yêu thương như những ngày tôi còn bé…

Lần thứ hai:

Ông vẫn như mọi ngày gọi tôi xuống ăn cơm như chẳng có chuyện gì…

Lần thứ ba:

Vẫn gọi tôi ăn cơm như lần trước. Nhưng nhẹ nhàng, ông bảo tôi:

_ Lần sau uống ít rượu thôi con ạ!

Rồi những lần tiếp sau và tiếp sau nữa… Lại là những cơn say nối dài, ông nhẹ đến bên tôi nhưng không lời động chạm… Tôi muộn phiền vì ông chẳng la rầy tôi. Trong ưu tư, tôi vẫn tiếp tục ngày tháng ấy thật dài…

Hiện tại:

Khi giờ đây, tất cả trong tôi đã bình lặng, tôi đi tìm tôi với những kí ức buồn của chính mình. Chợt nhận ra ông quan trọng với tôi đến nhường nào... Bên cuộc đời, ông thầm lặng đem mình thức tỉnh tôi. Trong bận bịu và những lo toan của cuộc sống, sao thời gian ông dành cho tôi nhiều tới vậy? Sao không một lần cho tôi ca nước lạnh? Sao lại cho tôi nhiều thời gian như vậy để tìm lại lối sống của chính mình?

Tập chung thật nhiều những tình cảm nối liền với con tim, tôi tự cho rằng:

_ Đó là tình cảm của người cha!

Lại góp những suy nghĩ vẩn vơ, tôi mỉm cười tự hỏi:

_ Liệu nó có cạn được không?

P/s:

ĐG:

_Sao trong chuyện không có mẹ hay là viết về mẹ?

TG:

_Truyện viết cho những người con trai vậy mục đích của TG là gì? Hãy tự tìm lấy câu trả lời cho mình nha mọi người. Nếu thực khó, hãy nhắn lại với tôi.

2 nhận xét: