Phần 5: Ca
chính là một truyền thuyết.
Gió mùa về
mang theo một chút lạnh, xen lẫn trong những cơn gió khẽ ru nhẹ nhàng. Nó như
tô thêm cái vẻ cô tịch cho cái xóm trọ vắng người này. Ngồi trước hiên xóm cùng
cô em gái mà lòng không dậy một chút ấm áp, dẫu rằng nắng chiều vẫn còn vương một
ít vàng nơi tán cây.
Giữa hai bên
là một khoảng lặng miên dài. Cái khoảng lặng ấy cứ kéo dài thật lâu khi đôi bên
cứ mãi nghĩ về những câu chuyện của riêng mình. Để rồi trong một hồi bế tắc,
tôi quay sang nhìn cô em ngắn gọn mở lời.
_ Đợt tới
anh định chuyển xóm trọ.
Bị chen
ngang, cô em dừng dòng suy nghĩ của mình lại đưa mắt nhìn tôi. Rồi lại tiếp tục
vấn đề vốn có, nó quay mặt đi tiếp tục ưu tư. Mãi thật lâu sau, nó mới quay
sang nhìn tôi dò hỏi.
_ Anh định
chuyển đi đâu?
Không mặc
lòng, tôi trả lời theo những suy nghĩ trước đó.
_ Không biết!
Gió lại thổi,
một khoảng lặng mới lại bao trùm hai anh em tôi chậm chạp. Tôi không muốn giải
thích nhiều mà bản thân nó cũng không muốn hỏi nhiều. Trong sâu hơn, tôi biết rằng
nó biết tôi không thích ồn ào, nhộn nhịp. Riêng tư hơn, tôi muốn mình bình lặng
nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Lại sắp ra
trường rồi, tôi muốn mình có một lối sống mới và phù hợp hơn. Tôi không thể lúc
nào cũng thức thật khuya và dậy thật muộn được, hay tôi cũng không thể rong ruổi
chém gió rượu say khắp nơi như trước đây. Tự thân, tôi thấy mình cần có một sự
thay đổi. Nhưng nhiều hơn, tôi biết mình cần có một hoàn cảnh để đổi thay.
Ai biết đâu?
Những suy nghĩ ấy, tôi nén lại trong lòng thật lâu để chờ đợi một ngày ra đi
trong quên lãng. Tôi không muốn mình xuất hiện trong những câu chuyện của bọn
nhóc như một sự tiếc nuối. Để rồi tôi đợi chờ ngày ấy rồi cũng đến.
Hôm ấy vừa về quê tiếp đạn xong, tôi lại vội vàng
lên trường. Về quê nhanh, lên trường cũng vội vàng. Đường tối vắng, mưa phùn lất
phất bay ngấm qua lớp áo dày, chạm xoa làn da tôi lạnh buốt. Chậm hành trình,
hơn hai tiếng đồng hồ tôi mới dong xe lên tới xóm trọ. Khác hẳn với những gì
tôi tưởng tượng, hôm nay xóm đông đủ và vui vẻ hơn nhiều. Nhưng lúc nào cũng vậy,
niềm vui chỉ trọn vẹn khi các cuộc vui
trong xóm có sự góp mặt của tôi. Vậy nên lúc tiếng xe máy của tôi mới chỉ gầm gừ
từ ngoài đầu ngõ, thì bọn nhóc đã ra hết ngoài cửa chào đón.
Khá ngạc
nhiên, tôi cũng không hiểu sao tự nhiên mình lại được trông mong như vậy. Lần
la câu chuyện tôi mới biết, thì ra tối thằng em trong xóm khao học bổng. Ngạc
nhiên hơn là mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, chứ không cần tôi đạo diễn như mọi
dạo. Không vồn vã, bọn nhóc chào hỏi trêu đùa qua loa cùng tôi rồi chia nhau về
phòng, để tôi đi ăn cơm. Trước khi đi, bọn nhóc vẫn không quên dặn tôi tối nhớ
phải phát lệnh triệu tập. Nghe vậy, tôi cười xòa hào hứng, tôi đi về phòng cô
em gái.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét