Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Khoảnh khắc ấn tượng.



Thạch Tưởng Giới.

"Về đám cưới anh trai thằng bạn thân, về cùng cũng có mấy thằng bạn cùng lớp. Lúc đám cưới xong mấy ngày, thằng bạn lên face gặp lại hỏi.

_ Không có chuyện đám cưới à bác Giới?

_ Gì mà đã hỏi rồi? Tao tìm mãi mà không có khoảnh khắc ấn tượng nào cả. Tại hôm đấy dẫn bọn em trong xóm trọ về chơi, không để ý được nhiều lắm. Thông cảm nha!

_ Chán hẳn…

_ Cứ từ từ… Rồi tất cả các chú đều đi vào nghệ thuật của anh…

_ Vãi…"

Nói thì nói vậy chứ, không có thì mình bắt nó phải có. Dù là không có thì cũng mặc sức chém gió biến không thành có. Trong câu chuyện, người cầm bút là người quyết định. Mời các bạn tiếp tục theo dõi, để tràn vào phong cách bá đạo dán kèm kiêu ngạo của tại hạ. Để cùng gặt hái những nụ cười và theo đuổi nghệ thuật chém gió thần cấp cho chính mình.

Ngày… tháng… năm…

Trưa hôm ấy, theo lời mời và đề nghị của thằng bạn, tôi dẫn cô em gái cùng xóm trọ vào dự đám cưới anh trai nó. Qua ngõ nhỏ nối nhịp tình yêu đôi lứa, tôi dắt tay cô em bước qua cổng chào với đầy tràn tư vị của ngày cưới. Bước thanh thoát nhẹ nhàng, tôi lắng nghe tiếng gió khẽ reo trên tán phi lao. Niềm vui ngập tràn muốn dâng đầy, như yêu đời hơn, tôi đưa ánh mắt vui vẻ ngắm nhìn đàn bồ câu hai con tung bay giữa khung bạt đầy màu sắc. Là vui thú, là cho câu chuyện giữa hai người thêm vui vẻ, là bớt lạc lõng cho một người mới đến, tôi quay sang cô em gái cười tươi.

_ Em thấy cây phi lao cạnh cổng chào có đẹp không?

Rất tự nhiên, cô em buột miệng.

_ Đẹp!

Ngại ngùng vuốt sống mũi, tôi cười tủm.

_ Ờ… Anh mới đốn trộm chiều qua đấy!

Cô em ngạc nhiên.

_ Thật?

_ Chẳng thật thì đúng là giả vở rồi!

_ Hì...hì...

Lần la câu chuyện trong cười đùa, hai anh em bước vui hồn nhiên trên ngõ nhỏ. Đến cuối ngõ, lướt qua một dáng hồng hờ hững, bỏ mặc cô em đang bước đi trong vô thức, tôi hốt nhiên vuốt lại mái tóc quay đầu.

Nhẹ nhàng vươn ra bàn tay đậm chất lịch lãm, tôi lên tiếng.

_ Chào em! Anh tên Giới, rất vui được làm quen với em. Em tên gì nhỉ?

Ngạc nhiên, cô bé đưa ra bàn tay rụt rè.

_ Dạ! Chào anh! Em tên Hương ạ!

Tiếp tục dẫn dắt câu chuyện, tôi lên tiếng.

_ Ừ! Em về cùng anh Nam phải không?

_ Dạ! Vâng ạ!

_ Em có thể cho anh xin số điện thoại và nick face book của em được không?

Cô bé ngập ngừng đưa mắt nhìn sang anh trai đứng gần đó, rồi ngượng nghịu trả lời.

_ Dạ! Nick face em hay đổi tên lắm! Số điện thoại của em thì ở trên đó luôn.

Không ngạc nhiên lắm, tôi hỏi nhanh.

_ Thế em có thể cho anh tên nick face hiện tại của em được không?

Giật mình vì câu hỏi tiếp theo, khó tìm lời thoái thác. Cô em đành phải nói ra, mặc lòng có vẻ không muốn.

_ Nick face của em là "Rồi sẽ qua"

_ Thế à? Tên hay ghê! Có phải nick thật không đó?

_ Nick em thật mà! Anh vào nick anh Bảo tìm là sẽ thấy thôi.

_ Ừ! Anh biết rồi! Anh sẽ tìm thử xem.

Lại đứng thẳng lưng, mắt nhìn về một chân trời xa lạ, tôi đắp lên mình một vẻ đăm chiêu suy ngẫm. Như thật sự tiếc nuối trong lòng, tôi bất bình.

_ Mấy thằng bạn anh chán thật đấy! Sao lại để quên một đóa hồng xinh đẹp ở đây thế nhỉ? Cái bọn này thật là…

Như một ekip cũ rích giống bao câu truyện tình thần thoại, cô em lên tiếng.

_ Hoa hồng có lắm gai lắm anh ạ!

Tôi đứng lặng suy nghĩ giây lát, rồi thêm lại cho đầy đủ câu nói của mình.

_ Ừ! Anh biết! Nhưng anh thấy nó rất đẹp và phù hợp với vẻ bề ngoài của em. Còn sắc sảo, anh nghĩ đấy là cái cần bên một người đẹp.

Cô bé nghe vậy ngượng ngùng nhưng vẫn mở lời đồng thuận.

_ Dạ! Cám ơn anh.

Tôi thản nhiên.

_ Không có gì! Sự thật thôi! Hoa hồng anh cũng hái suốt đó mà! Thôi anh đi đây! Rất vui khi được nói chuyện với em.

Nói xong, tôi rời đi với khuôn mặt lạnh lùng vốn có. Mặc cho chúng bạn xung quanh đang lặng lẽ mỉm cười xen lẫn mờ nhạt nét mặt đăm chiêu của cô em. Ai biết đâu, trong lòng tôi lúc đó đang có một niềm vui nho nhỏ. Và đám cưới trong suy nghĩ của tôi giây phút ấy mới chính thức bắt đầu.

P/s: Ngạc nhiên chưa?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét