Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

LÀ ANH THƯƠNG EM

LÀ ANH THƯƠNG EM
- Iris Cao -

Em có biết ngay tại thời khắc nhìn thấy em, anh đã nghe tim mình ngừng đập. Và rồi sau tất cả những suy nghĩ vụt qua, anh lại chẳng biết mình là ai giữa bộn bề đời em.

Có ai đó ngoài kia đang nói gì về tình yêu.
Với riêng anh, tình yêu đôi khi lại chẳng dừng chân cùng một lúc ở hai người, thế thì có gì phải đớn đau!
Tình yêu đôi khi lại chẳng là nụ cười nơi cuối con đường, thế thì có gì phải xót xa!
Tình yêu đôi khi lại chẳng mang theo say đắm như trong tiểu thuyết, thế thì có gì phải hoài công!
Tình yêu đôi khi lại chẳng như một sợi dây trói thắt tim người này, buộc lòng người kia.
Tình yêu mang theo cùng một lúc niềm hạnh phúc tột cùng kèm theo mùi vị của ghen tuông rồi không quên hướm lên một chút hơi hám phản bội.
Tình yêu không hứa về một con đường dài.
Tình yêu là sự sỡ hữu, là ích kỉ, là mong muốn thuộc về nhau.
Tình yêu là trải nghiệm rộng lớn về nước mắt, sự thất vọng và những nỗi đau.
Tình yêu là sự hòa quyện giữa hai cá thể riêng biệt nhưng sẽ chẳng ai nói gì nhiều về ngày mai.
Sống trên cuộc đời này, biết không em, đến sỏi đá cũng cần có nhau.
Vậy nên, anh không yêu em, mà là, anh thương em.

Ngay như khi anh viết cho em chữ thương này, nó đã dài hơn rất nhiều so với chữ yêu vốn tưởng vĩnh cửu.
Tình thương vượt qua ranh giới của tình yêu.
Thương không đòi hỏi về sự chiếm hữu.
Thương không thiết tha gì về danh phận nơi bộn bề cuộc đời người còn lại.
Thương không lấy sự ích kỉ để đong đếm. Mà đơn giản chỉ là nụ cười người này là hạnh phúc của người kia.
Thương không quan tâm đến con đường dài hay ngắn, chỉ cần đứng bên nhau thôi, hạnh phúc cũng đủ đầy.
Thương là thứ vô hình giá trị nhất anh có thể dành riêng cho em.

Để khi em khóc, luôn có anh kề bên.
Để khi em nghĩ cả thế giới quay lưng lại với mình, anh sẽ đưa em về.
Để khi mọi giá trị vật chất quay cuồng, anh nhận mình là tinh thần của em.
Và để khi em yêu một người khác, anh vẫn sẽ sống cuộc sống của anh.
Và thương em nguyên vẹn như vậy .

Lạc

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

TẠI EM LÀM ANH MẤT NGỦ

TẠI EM LÀM ANH MẤT NGỦ



Khi họ mới kết hôn, cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, thậm chí trong nhà đến cái tivi cũng không có, nhưng cô không bao giờ hối tiếc vì đã lấy anh. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, giây phút cô cảm thấy hạnh phúc nhất là mỗi buổi tối khi đi ngủ được nằm gọn trong vòng tay anh, gối đầu lên bờ vai vững chãi của anh. Có lẽ vì vòng tay anh vỗ về, cũng có lẽ vì mệt nên cô thường ngủ rất ngon lành. Mỗi buổi tối, khi anh bắt đầu thì thầm kể chuyện cho cô nghe thì cũng là lúc cô chìm sâu vào giấc ngủ. Cho nên chưa bao giờ cô nghe trọn vẹn một câu chuyện anh kể.

Còn anh thì ngược lại. Mỗi sáng khi thức dậy cô đều thấy hai mắt anh đỏ ngầu, sắc mặt nhợt nhạt, dường như cả đêm anh không hề ngủ được. Cô hỏi anh có phải bị mất ngủ thì anh chỉ cười lắc đầu nói:" Không! Anh vẫn ngủ rất tốt". Khi ấy cô lại nũng nịu véo nhẹ tai anh giả bộ giận dỗi: " Có phải nhân lúc em ngủ say lại lẽn ra ngoài với cô nào khác phải không?" Rồi cả hai bọn họ đều bật cười, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc!

Cô là nhân viên soát vé trên xe buýt, còn anh chính là tài xế trên chiếc xe đó. Có lẽ vì ngày ngày cùng làm việc với nhau nên anh và cô dần yêu thương tự lúc nào. Nhưng đối với một người lái xe mà nói, việc mất ngủ là một điều vô cùng nguy hiểm. Có những lúc đang đợi khách, cô thấy anh tranh thủ ngục đầu xuống tay lái ngủ ngon lành. Cô không nỡ gọi anh dậy, nhưng lại không thể không gọi anh. Bởi vì cô không thể để hành khách cùng cô đợi đến lúc anh tỉnh dậy.

Cô nghĩ anh bị bệnh mất ngủ nên ngược xuôi khắp nơi tìm mọi cách chữa bệnh cho anh. Nào là mua gối mát xa, dùng nước nóng ngâm chân cho anh trước khi đi ngủ, rồi mua sữa cho anh uống hàng tối. Anh đều ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của cô, dường như muốn an ủi cô vậy. Nhưng tất cả mọi cách đều vô tác dụng. Mỗi buổi sáng khi cô tỉnh dậy, anh đã dậy từ lúc nào chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho hai người. Và hai quầng mắt anh vẫn ngày một thâm hơn, sâu hơn. Trông anh ngày càng mệt mỏi tiều tụy.

Cứ thế cô dần quen với việc mất ngủ của anh, quen với những cái ngáp dài trên đường, quen với việc ngủ gục trên tay lái của anh. Cô cũng chuyển chổ thu vé của mình ngay sát bên ghế anh ngồi, để có thể kịp thời nhắc nhở mỗi khi anh sao nhãng, dù cô biết vốn dĩ anh là người lái xe vô cùng cẩn thận.

Một đêm, cô mơ một cơn mơ ác mộng, cô cứ thế gào khóc trong mơ, cho đến lúc anh gọi cô tỉnh dậy. tỉnh dậy rồi cô vẫn khóc. Anh nhè nhẹ vỗ lên lưng cô như một đứa trẻ không ngừng an ủi:" Ngoan nào, ngoan nào...Có anh ở đây rồi!" Cứ như vậy cho đến khi cô dần chìm vào giấc ngủ.....

Dịp Quốc khánh, em gái cô đến chơi. Buổi tối cô em nháy mắt tinh nghịch nói với anh:" Anh rể! Hôm nay nhường chị ngủ với em một đêm nhé!". Anh đỏ bừng mặt bẽn lẽn cười hiền lành. Giữa đêm đang say giấc bất giác cô bị cô em lay mạnh gọi dậy:" Chị! Sao mới ngủ lại nói mê rồi?" Cô lơ mơ không hiểu lại xoay mình chìm vào giấc ngủ. Được một lúc cô em gái lại hốt hoảng lay cô tỉnh dậy. Cô bực bội gắt lên:" Em làm sao thế? Có để chị ngủ yên không?" Cô em gái cũng phụng nhịu giận dỗi:" Em đang ngủ, chị cứ vừa gào, vừa khóc ầm ĩ như thế sao mà em ngủ được". Câu nói của em gái khiến cô choàng tỉnh giấc. Cô ngơ ngác nhìn em hỏi:" Sao vậy? Chị lại nói mê à? Sao chị không biết nhỉ?" Em gái cô lắc đầu khó hiểu " Lạ thật! Sao chị kết hôn bao lâu rồi mà anh ấy không biết chị nói mê sao? Thế anh ấy vẫn ngủ ngon được à?"

Cô ngẩn người sực tỉnh rồi đột ngột nhảy phắt xuống giường chạy vào phòng khách nơi anh đang ngủ. Cô rón rén lại gần anh, hơi thở anh đều đều nhịp nhàng, trông anh ngủ ngon lành như một đứa trẻ.

Hóa ra là vậy! Hóa ra không phải anh bị mất ngủ, mà là hằng đêm tiếng nói mê của cô đã khiến anh không thể nào ngủ được. Nước mắt cô cứ thế rơi lã chã. Đúng vậy. Từ nhỏ cô đã có tật nói mê sảng trong lúc ngủ. Vì vậy ở nhà cứ giữa đêm cô lại bị mẹ và em gái gọi dậy vì không ngủ được. Hồi học đại học ngủ trong ký túc xá cô cũng làm các bạn ngủ cùng phòng nhiều phen hoảng sợ. Cho đến khi lấy anh, cô luôn được ngủ rất ngon lành. Cô nghĩ rằng có lẽ mình đã bỏ được tật xấu ấy. Hóa ra không phải vậy. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi, có thay đổi đi chăng nữa chỉ là người nằm cạnh cô . Từ trước đến nay để cô được ngủ yên anh không bao giờ nỡ gọi cô tỉnh dậy. Chỉ duy nhất đêm hôm trước do thấy cô gào khóc quá anh mới lay cô thức giấc...

Nhìn thấy cô anh lo lắng hỏi:" Em sao vậy? Sao lại chạy sang đây?" Cô cứ thế ôm chặt lấy anh khóc. " Tại sao....tại sao buổi tối em hay nói mê mà anh không gọi em dậy?" Anh dịu dàng xoa đầu cô mỉm cười hiền hậu:" Ngốc ạ! Gọi em dậy làm gì chứ? Được thấy em ngủ là niềm vui lớn nhất của anh. Thấy em cười nói trong giấc mơ anh có thể biết em đang vui, thấy em kêu khóc, anh biết em đang hoảng sợ, anh càng nghĩ anh phải luôn bên ở bên em...Bởi vì anh yêu em nên anh muốn mơ những giấc mơ của em, vui với giấc mơ của em, buồn với giấc mơ của em...Điều đó không phải là rất lãng mạn sao?

Cô hạnh phúc vùi đầu vào lòng anh bật khóc.....

Những hình ảnh tuyệt đẹp về Hạ Long

Được thiên nhiên trù phú cho những vẻ đẹp nên thơ chữ tình Vịnh Hạ Long chính là nơi mà cả dân tộc Việt Nam luôn lấy làm tự hào và được bình chọn làm 7 kỳ quan trên thế giới đó là một điều đáng tự hào.
Để chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của nơi đây thì bạn hãy đi du lịch Hạ Long cho chuyến đi của mình nhé.
Trước tiên bạn hãy xem những bức ảnh đẹp về thành phố Hạ Long để có thể thấy được tại sao Hạ Long lại trở thành một nơi được đánh giá cao như thế vậy.
 

Làn nước biển trong vắt xanh ngắt được người dân gìn giữ bảo vệ vô cùng sạch sẽ bạn sẽ có những không gian thoải mái khi đến với một bờ biển trong xanh và những cảnh đẹp do thiên nhiên ban tặng, một bàn tay tọa hóa đầy tài năng. 







Hình ảnh cho hệ sinh thái tự nhiên với rặng san hô tuyệt đẹp tại Hạ Long Bay.



Một chùm ảnh cưới tại kỳ quan thế giới này bạn nghĩ sao!



Hãy đến Hạ Long đê du lịch để có được những cảm nhận tốt nhất về nơi đây.

Hãy thay đổi mọi thứ bằng chính nỗ lực và niềm tin của mình

 Bạn có quyền đổ lỗi cho số phận vì không có được khởi đầu như ý nhưng đừng đổ lỗi cho nó vì cái kết không như mơ. Cuộc sống của bạn nằm ở trong tay bạn cũng giống như cây bút chì nằm trong tay người họa sĩ. Bạn muốn vẽ nó tròn thì nó tròn, bạn muốn vẽ nó vuông thì nó là vuông dù rằng nó chẳng thực vuông hay thực tròn như trong tưởng tượng nhưng nó cũng là hình hài mà chính tay bạn vẽ ra.

“Con người ta sớm muộn gì cũng nhận thấy rằng chính họ là người làm vườn cho tâm hồn và là đạo diễn cho cuộc đời họ”.

Lizzie Velasquez được coi là người phụ nữ xấu nhất hành tinh và khiếm thị một mắt. Cô bị người đời chê cười, miệt thị, ném đủ lời thô lỗ. Nhưng cô đã vượt qua tiếng cười độc ác và vươn lên để sống cuộc đời có ý nghĩa.


Cô ấy là đại diện cho sự tự tin và tích cực: "Hãy thay đổi mọi thứ bằng chính nỗ lực và niềm tin của mình" - Lizzie viết

Cô đã đạt được những mục tiêu mà cô mong muốn: Làm người thuyết trình, viết sách, tốt nghiệp cao đẳng và lập gia đình... Thông qua câu chuyện về cuộc đời mình, Lizzie muốn nhắn gửi thông điệp đến mọi người rằng “Hãy tự tin sống, vì bạn là người quyết định con người bạn, cuộc sống của bạn. Hãy lấy những lời chỉ trích làm bàn đạp để tiến lên và thành công”.

Không ai sinh ra có quyền lựa chọn số phận cho mình và chẳng nhiều người may mắn có cuộc sống cũng như vạch khởi đầu như ý. Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà chúng ta bỏ cuộc và buông tay phó mặc cho số phận?

Bạn có quyền đổ lỗi cho số phận vì không có được khởi đầu như ý nhưng đừng đổ lỗi cho nó vì cái kết không như mơ. Cuộc sống của bạn nằm ở trong tay bạn cũng giống như cây bút chì nằm trong tay người họa sĩ. Bạn muốn vẽ nó tròn thì nó tròn, bạn muốn vẽ nó vuông thì nó là vuông dù rằng nó chẳng thực vuông hay thực tròn như trong tưởng tượng nhưng nó cũng là hình hài mà chính tay bạn vẽ ra.

Cuộc sống này chỉ có một lần vì vậy hãy nắm giữ và trân trọng dù nó không vẹn tròn và có phần méo mó, hãy dùng nghị lực và cố gắng khiến nó tốt đẹp hơn. Giêm A-len đã từng nói “Con người ta sớm muộn gì cũng nhận thấy rằng chính họ là người làm vườn cho tâm hồn và là đạo diễn cho cuộc đời họ”.

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

[Truyện ngắn] YÊU LÀ PHẢI NÓI

[Truyện ngắn] YÊU LÀ PHẢI NÓI




Em là cô gái tôi quen từ khi còn là thằng nhóc con 4 tuổi.

Sinh nhật 1 tuổi, lúc làm lễ đoán tương lai, em bẻ gãy một ống xi ranh, vò nát một bông hoa, đập vỡ một cái chén, cắn nát một tấm hình, cuối cùng chọn một cây bút và một quyển sách.

3 tuổi, mẹ lần đầu tiên gửi em đến nhà trẻ, em lặng thinh vứt hết đống khăn cô mới gấp, kéo tóc bạn gái, còn dành cả đồ chơi…

4 tuổi, tôi vừa biết đi xe đạp đã chở em bon bon trên con đường làng hun hút, em đút chân vào vòng quay bánh xe đạp mà cười toe. Cũng tuổi đó, em nháo suốt một ngày và không cần đi học mẫu giáo, ở nhà cũng đọc được viết được một cách nhanh chóng.

Em 5 tuổi tôi 9 tuổi, vườn nhà em trồng nhiều cây, khá nhiều sâu, giữa trưa em trốn mẹ không ngủ, ra vườn bắt toàn bộ rồi xếp hàng phơi nắng, hại tôi qua chơi phải khóc thét chạy về.

Sinh nhật 6 tuổi, mẹ tặng em con búp bê mắt chớp xinh xắn, buổi sáng mua buổi chiều mẹ hứa không mua nữa vì em bẻ búp bê rồi vứt mỗi góc nhà một bộ phận…

7 tuổi, em giấu mẹ theo tôi học võ, bắt đầu đánh nhau với người ta, an ổn làm "đại ca" và cuộc sống trôi qua yên bình suốt những năm em học cấp 1.

Em 12 tuổi thì tôi vừa đậu trường chuyên của tỉnh, trong bữa tiệc ăn mừng em len lén kéo tôi vào góc nhà rồi hôn má tôi thật khẽ, tôi nghe tìm mình rộn ràng còn mặt đỏ rực trong khi em hồn nhiên cười khúc khích.

15 tuổi, em học trường chuyên xa nhà thì tôi cũng vào đại học. Lần đầu tiên em khóc khi chia tay tôi, cũng là lần đầu tiên tôi chọc được em mà nghe lòng mình nghẹn đắng.

Tuổi dậy thì của em không có tôi bên cạnh…

Rồi em đậu vào đại học – ngôi trường một thời tôi học cũng là lúc tôi tốt nghiệp rời trường, cuộc sống của 2 đứa cứ vòng vo đầy những cuộc đuổi bắt.

Có em trong đời đã trở thành hạnh phúc và thói quen của tôi, thế nhưng em lớn rồi, em tòn teng với một mớ quan hệ không tên.

Trời Đà Nẵng về đông, mưa không lớn nhưng lạnh buốt và tinh khôi, em đi cái xe đạp cũ rích mượn được của cô bạn cùng phòng chạy qua chỗ tôi ở trọ, đám bạn tôi chọc về quan hệ giữa hai người, em tỉnh bơ: “Chồng em, em đi thăm không được hả?” kết quả tôi lại khóc thét vì bao lời thiên hạ muốn chọc em đều chạy qua tôi.

Nghỉ hè tôi và em cùng nhau về quê, em vẫn thích chạy xe đạp vào những buổi chiều trong lành trên con đường làng hun hút, vẫn thích kéo diều chạy chân không trên những cánh đồng trơ gốc rạ, vẫn thích rủ tôi đi bẻ trộm ngô hay trộm trái cây, trộm xong thì la lớn lên để chó đuổi, tiếng cười của em giòn tan trong gió.

Em tôi luôn đầy sức sống.

Chúng tôi có hàng xóm mới, là một chàng trai hơn em 2 tuổi, cậu ấy có nụ cười tỏa nắng, thích nghe nhạc rock, thích chăm xương rồng, thích thổi Harmonica và thích em.

Em 18 tuổi, em thử nghe nhạc rock, trồng hoa ti gôn trước sân, mơ màng nghe tiếng Harmonica, em nói chuyện với cậu ấy dịu dàng và che miệng cười duyên dáng.

Mùa hè năm ấy, nụ cười của em đầy ngọt ngào còn tiếng sáo của tôi không hề vang lên. Tôi dần quen với việc có thêm một người mới trong cuộc sống của chúng tôi và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục…



Khi em 20, em hồn nhiên với những câu chuyện mình kể, vẫn bên tôi bằng cách cãi nhau, bằng cách bắt nạt tôi, bằng những sở thích trái ngược và bằng cách im lặng, sự im lặng thấu hiểu lẫn nhau.

21 tuổi, em trốn mất dạng, không thèm nhìn mặt anh hàng xóm vì trời mưa còn bắt em dầm mưa, trong khi em đi xe đạp vội quá, tôi cầm áo mưa chạy bộ không kịp, trở về ốm một trận nặng mấy hôm liền không cầm nổi điện thoại sao hỏi thăm em đây? Em tôi vẫn còn trẻ con lắm.

Rồi em có bạn trai – là cậu bạn hơn em 2 tuổi, bạn trai em dịu dàng, thích đọc sách khi rảnh rỗi và thích chăm sóc em từng chút, nhìn em hạnh phúc trong niềm vui mới, tôi mỉm cười mà nghe lòng xót xa.

Cô gái nhỏ của tôi cuối cùng đã trưởng thành, em không thuộc về tôi.

Em hay hẹn tôi cà phê sáng, vô tư mang tôi theo trong những lần hò hẹn của mình, em háo thắng cãi nhau với tôi rồi để bạn trai mình dùng nụ cười dịu dàng hòa giải. Khi ấy tôi đã 25, đã trưởng thành nhưng vẫn cố cãi chỉ để thấy em của những ngày xưa cũ. Tôi hoài niệm những gì đã qua.

Quen nhau được vài tháng thì chia tay, em không buồn không khóc chỉ mời tôi ăn kem giữa mùa đông khá lạnh và hương hoa sữa nồng nàn, em tự nhiên giành lấy khăn quàng trên cổ tôi rồi tự quàng vào cổ mình, em cười rất nhẹ: “Người ta không chịu nổi tính tùy hứng của em”. Thế thôi, rồi em đứng giữa phố cười giòn tan trong màn bụi hoa sữa rơi lả tả trên những góc đường.

Có một ngày em nhắn tin hỏi tôi:

“Sao anh chưa có người yêu?”

Tôi đang đi công tác và dành kha khá thời gian suy ngẫm để trả lời câu hỏi này của em:

“Bởi vì em chưa có bạn trai”.

Em trả lời gần như lập tức:

“Ủa, em không có bạn trai và anh không có bạn gái thì liên quan gì đến nhau chứ?”

“Anh đùa thôi, vì anh chưa muốn yêu đương”, thực ra thì tôi đã xóa đi một đoạn tin nhắn sau khi do dự khá nhiều: “và vì muốn chờ đợi em, vì muốn chắc rằng em hạnh phúc”.

Em bỗng dưng phát cáu qua tin nhắn:

“Hừ, mà thôi, kệ xác anh, anh có bạn gái hay không chả liên quan gì đến em, đồ nhát gan”.

Tin nhắn đầy giận dữ, tôi không rõ vì sao em giận nhưng lại vô cùng hoảng hốt khi tiếng giọng nữ êm dịu thông báo “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”, em lại trốn mất khỏi đời tôi.

Tôi trở về sau chuyến công tác dài, em mời tôi sinh nhật bằng bữa cơm em nấu, nhìn bánh sinh nhật có tên tôi mà lòng hân hoan đến khó tả. Em chúc mừng sinh nhật tôi bằng rượu, tôi dở khóc dở cười khi em say, thế nhưng việc không ngờ nhất là em bỗng níu áo tôi, tát mạnh vào má tôi rồi bật cười ha hả:

“Rốt cuộc anh xem em là gì vậy chứ, em làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn có cả bạn trai để khiêu khích mà anh cũng không hề phản ứng, rốt cuộc thì anh có yêu em hay không?”

Tôi điếng người nhìn từng giọt nước mắt em lăn dài trên má, bỗng thấy mình ngây thơ một cách tội nghiệp, tự cho mình thông minh trong tình yêu luôn là những người ngu ngốc nhất, tôi ngu ngốc đến độ yêu em nhưng không nhận ra em cũng yêu mình.

Lau nhẹ những giọt nước lăn dài trên má, vuốt hàng mi dài đang say ngủ của em mà lòng thỏa mãn, tôi đã muốn nhảy cẫng lên để thông báo cho cả thế giới biết tình yêu cả đời của tôi đã được đền đáp nhưng em thì ngủ ngon rồi.



Tôi 32 tuổi, một sáng thức dậy, em quấn tôi để hỏi:

“Chồng ơi, chồng à, sao ngày đó chồng hay bị em bắt nạt vậy?”

Tôi nhéo chóp mũi em mà mỉm cười hạnh phúc:

“Ngốc quá, con trai chỉ để con gái bắt nạt khi cô ấy là người quan trọng trong lòng mà thôi”.

Sự càn quét của Google - Cách khắc phục

Các bạn có bị vấn đề trong việc Seo của mình trong những ngày gần đây không. Có một lý do mà không phải ai cũng biết. Ông trùm đã càn quét chỉ trong 1 đêm thật sự sốc và bất ngờ phải không nào.

Thông tin chính xác là ngày 25 – 02 – 2014 là ông trùm đã ban tặng một món quà cực kỳ bất ngờ đó là một con bão lớn mà sẽ đánh gục những chiến sỹ nào không đủ mạnh cụ thể đó là cộng đồng Webmaster. Nó đã tàn phá cộng đồng Việt một cách kinh khủng cuốn trôi đi những nỗ lực mà anh em đã cố gắng trong suốt thời gan qua. Và việc tìm kiếm trên Google đã thay đổi diện mạo mới.

Những website vi phạm sẽ bị loại bỏ càn quét một cách không thương tiếc. Những điều này đã được báo trước trong khoảng cách đây 2 tuần trở lại đây. Nếu như bạn thường xuyên sử dụng Google Analytics hay Master Tools bạn sẽ thấy có sự thay đổi diện mạo mới về giao diện. Điều đó là điềm báo cho cuộc cập nhật vào ngày 25/2 đã nói trên khiến mọi thứ đều thay đổi dân SEO lao đao.

Những thông tin có thể bạn biết hoặc không đó là vào tầm 3h sáng thì mọi thứ vẫn bình thương nhưng tới 6h sáng khi bạn check từ khóa, hay vào thứ hạng website thì tất cả đều bị tụt dốc không thể hãm phanh lại được điều đó cũng đồng nghĩa rằng những lượt visit khủng của site bị tụt giảm ít nhất là 10 lần và site đã bay một cách nhanh chóng, biến mất không còn dấu vết.

Giả sử từ khóa ve may bay di My của bạn một từ khóa quan trọng mà khách hàng đang cần đang chỗm chuệ trên Top 1 sáng bạn check vé máy bay đi Mỹ có dấu và không dấu và cùng hàng ngàn từ khóa khác như ve may bay di Uc, vé máy bay đi Hải Phòng......... thì ôi thôi nó đã bay mất xác và như một cú xốc nặng nề.

Tất cả đều có nguyên do của nó và liên kết những người cùng cảnh ngộ lại sẽ ra lý do.
Bạn thử vào Google Webmaster Tools -> Tác vụ thủ công bạn sẽ có thông báo:


+Thông báo:Trang web này cũng có thể không hoạt động trong kết quả của Google và dường như trang web đã vi phạm nguyên tắc quản trị trang web của Google.

+Nguyên nhân: Hoàn toàn là SPAM, các trang web này đường như sử dụng các kỹ thuật SPAM có tính công kích chẳng hạn như nội dung vụn vặt, che giấu, văn bản và nghĩa được tạo tự đồng từ các trang web khác hoặc vi phạm nghiêm trọng hoặc vi phạm nguyên tắc quản trị trang web của Google


Lý do trang web của bạn dính chưởng là vì đâu? Sau đây là câu trả lời cho bạn

Hầu hết những trang web bị dính vào vụ càn quét trên đều vi phạm thuật toán Penguin, thuật toán mà tôi đã trình bày ở bài trước. Nếu bạn chưa rõ bạn có thể xem bài thuật toán Google Peguin – Update để biết rõ hơn về cách phạt của nó. Nói chung thuật toán đánh mạnh vào yếu tố Backlink những liên kết xấu và những liên kết vớ đâu làm đó. Đây là lý do chung nhất.

Vấn đề vẫn đang còn tiếp diễn hãy thường xuyên cập nhật thông tin để có được cách xử lý tốt nhất cho mình.

Bài Hát Tiếng Anh Hay Nhất Mọi Thời Đại


 Trong list có những bài hát bất hủ của mọi thời đại!!

Chúc Các Bạn có những giây phút nghe nhạc vui vẻ nhé!!


Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Những hình ảnh đẹp về nước Hà Lan

Đất nước Hà lan nổi tiếng với những loài hoa tuyệt đẹp trong đó có loài hoa tulip rực rỡ đủ màu sắc, cùng ngắm nhìn những bức ảnh tuyệt đẹp về loài hoa này nhé bạn!!
 
Bảy sắc cầu vồng trong khu vườn mộng mơ

Đặt vé máy bay đi Hà Lan và ngắm nhìn sắc hoa tươi thắm

 

Một công viên tại Hà Lan


Với vé máy bay đi Hà Lan bạn sẽ được ngắm hình ảnh đẹp của đất nước Hà Lan với chiếc cối xay gió trên cánh đồng hoa



Những dải màu sắc kéo dài tới tận chân trời

Hình ảnh này khiến bạn liên tưởng tới điều gì!! Liệu ở đâu đó trên thế giới này ngoài Hà Lan còn có bức tranh tuyệt diệu này không.


Phong cảnh hữu tình vẻ đẹp thiên nhiên ban phú

Cánh đồng hoa tại một nông trại của Hà Lan

Những ngôi nhà mang đậm bản sắc dân tộc

10 lý do khiến bạn chưa giàu

"Là một nhà tư vấn tài chính, tôi đã dành nhiều năm giúp mọi người vượt qua nhiều loại sai lầm và khiến họ trở nên giàu có. Điều trớ trêu là, có một người khiến tôi thấy khó giúp nhất lại chính là bản thân tôi", chuyên gia tư vấn tài chính cá nhân Jocelyn Black Hodes viết trên tạp chí tài chính cho phụ nữ Daily Worth.


Khái niệm "giàu" có thể khác nhau ở từng người, tuy nhiên Hodes tin rằng giàu có nghĩa là sự tự do về tài chính cho phép bạn đạt được những mục tiêu và sống cuộc đời như bạn mong muốn. "Tôi rất giỏi đưa ra lời khuyên, nhưng lại không phải khi nào cũng giỏi trong việc khuyên chính mình. Cho nên khi giúp khách hàng với câu hỏi tại sao họ chưa giàu, phần dễ nhất là tìm ra nguyên nhân, vì tôi đã quá quen thuộc với chúng. Bất kể chúng ta được nuôi dạy, giáo dục, nghề nghiệp hay phong cách như thế nào, hầu hết chúng ta đều chưa đạt được mong muốn về mặt tài chính. Lý do thì có rất nhiều, hầu hết đều tương tự nhau. Tin tốt là không bao giờ quá muộn để trở nên giàu có, nếu bạn, cũng như tôi, đã sẵn sàng để đối mặt với những lý do khiến bạn chưa giàu", Hodes nói. .


Dưới đây là 10 lý do mà Hodes chỉ ra:


Không bao giờ quá muộn để trở nên giàu có, nếu bạn đã sẵn sàng để đối mặt với những lý do khiến bạn chưa giàu.

1. Bạn tiêu tiền như mình đã giàu

 
Chắc chắn rằng, cảm giác mua những thứ đắt đỏ rất tuyệt, từ một cái xe đẹp, quần áo hàng hiệu, nhà cửa, những chuyến du lịch xa xỉ. Kể cả khi bạn không thường mua những thứ đắt đỏ, chỉ sắm những thứ không thật cần thiết thôi bạn cũng đã tốn một khoản đáng kể nếu ngồi cộng hóa đơn. Tuy nhiên cảm giác phấn khích sau khi đi shopping sẽ tiêu tan nhanh chóng khi hóa đơn thẻ tín dụng đến nhà. Hầu hết chúng ta sẽ cảm thấy tội lỗi nếu chi tiêu vượt trên nhu cầu và dùng thẻ tín dụng nhiều hơn khuyến cáo. Nếu cứ càng vung tay quá trán, quá trình làm giàu càng trở nên xa vời. Lời khuyên là, hãy chi tiêu như một người nghèo và bạn sẽ tiến gần hơn đến mục tiêu giàu.

2. Bạn không có kế hoạch


Không có những mục tiêu ngắn hạn, trung và dài hạn một cách rõ ràng, việc làm giàu sẽ càng trở thành một viễn cảnh mịt mù. Có một câu mà chúng tôi vẫn thường nói trong ngành tài chính: Những ai trượt trong việc lên kế hoạch, hãy lên kế hoạch bị trượt.

Lên kế hoạch tài chính nghe có vẻ rất to tát và đáng sợ, nhưng trên thực tế không phải vậy. Dù bản kế hoạch của bạn là tự làm hay do chuyên gia tư vấn, quá trình lên kế hoạch đơn giản bắt đầu bằng việc đặt ra những mục tiêu ưu tiên và viết chúng ra. Đặt danh sách ở những chỗ nào dễ thấy hàng ngày. Nhắc nhở trực quan sẽ giúp chúng ta rất nhiều trong việc đi đúng đường ray.

3. Bạn không có quỹ khẩn cấp

Có thể bạn đã nghe hàng trăm lần rằng: Cần phải có một quỹ khẩn cấp tương đương ít nhất 6 tháng thu nhập. Tuy nhiên, nói thì dễ làm mới khó. Tôi đã chứng kiến quá nhiều người (bao gồm cả bản thân tôi) gặp cú sốc khi một khoản chi bất ngờ ập đến, từ chi phí xe cộ, sửa nhà, ốm đau hoặc thất nghiệp, tai nạn hoặc đau ốm khiến bạn bị sụt giảm nguồn thu.

Khi những sự cố này xảy đến - thực tế là chúng xảy ra thường xuyên hơn bạn nghĩ - nếu không có phương án tài chính dự phòng bạn sẽ rơi vào tình huống rất tệ hại. Nếu buộc phải vay nợ lãi cao, sử dụng thẻ tín dụng, bạn sẽ càng lún sâu vào vòng xoáy nợ nần chứ chưa nói đến làm giàu.

4. Bạn khởi đầu muộn

Với mỗi năm hay mỗi tháng trôi qua mà không tích lũy thêm được khoản nào, cơ hội làm giàu của bạn lại giảm đi một chút. Thời gian và lãi suất cộng dồn là hai người bạn đồng hành khi tiết kiệm tiền, do đó nếu lãng phí thời gian đồng nghĩa với mất tiền.

Cũng như rèn luyện thể lực, phần khó nhất của tích lũy là khởi đầu. Dù bạn đang trong đống nợ, kiếm được ít tiền hay có nhiều khoản chi chồng chất, bạn vẫn có thể tích một cái gì đó, dù là những khoản rất nhỏ.

Điểm mấu chốt là bạn càng sớm học thói quen tiết kiệm - bất kể bao nhiêu tiền - thì cơ hội cho bạn tiếp tục và gia tăng khoản tiết kiệm càng trở nên dễ dàng. Tôi thích nghĩ về việc tiết kiệm như là các cơ bắp mà bạn sẽ phải hành động và có được thông qua quá trình rèn luyện.

Dù bạn khởi đầu muộn, bạn vẫn có thể trở nên giàu có vào một lúc nào đó. Vấn đề là bạn phải khởi động, ngay bây giờ.

5. Bạn hay than phiền thay vì cam kết

"Cuộc sống quá đắt đỏ", "Tôi sẽ không bao giờ thoát nợ", "Tôi không kiếm đủ tiền", "Đầu tư là quá mạo hiểm"... Tôi đã nghe đủ mọi loại bao biện cho bản thân về lý do chưa tiết kiệm, chưa đầu tư hay chưa lên bản kế hoạch. Tôi thừa nhận rằng bản thân mình cũng có lúc cũng than phiền như thế. Lười và dung dưỡng những thói quen xấu thì dễ dàng hơn là cam kết và theo đuổi mục tiêu.


6. Bạn sống vì hôm nay thay vì ngày mai

Rất khó để nghĩ về quỹ lương hưu và những viễn cảnh xa xôi khác khi mà chúng ta có những nhu cầu và nhiều khoản chi khác đang hiển hiện trước mắt. Hóa đơn phải trả, con cái phải ăn, đi du lịch và kèm theo đó là phải mua quần áo mới. Vấn đề là thái độ bốc đồng và nuông chiều bản thân thái quá dẫn đến những khoản nợ quá hạn. Để thay đổi, hay thay đổi lối tư duy "mua bây giờ, lo sau" thành "tiết kiệm bây giờ, giàu sau".

7. Bạn là nhà đầu tư kém

Có thể bạn may mắn trở nên kiếm tiền nhờ một loại hình đầu tư. Nhưng điều này cũng giống như trúng xổ số, không xảy ra thường xuyên và không phải là lộ trình để trở nên giàu có.

Một trong những lỗi tài chính tệ nhất là bạn đầu tư tất cả tiền vào một chỗ. Điều này khiến tiền của bạn trong trạng thái rủi ro cao. Thị trường chứng khoán có thể đang tăng điểm, bất động sản có thể trên đà phục hồi, nhưng liệu bạn đã chuẩn bị cho thời điểm thị trường đảo chiều? Mà thị trường khó mà dự đoán trước. Danh mục đầu tư của bạn cần bao gồm nhiều mức độ rủi ro, mức độ sinh lời và tính thanh khoản khác nhau.

Một trong những lỗi tài chính tệ nhất là bạn đầu tư tất cả tiền vào một chỗ

8. Bạn không tự động hóa


Đây là bí mật của tiết kiệm: Sự tự động hóa. Hoạt động tiết kiệm sẽ trở nên rất trơn tru khi nó được tự động hóa. Điều không may là chúng ta sinh ra không phải là những người tiết kiệm bẩm sinh. Bản chất của chúng ta là bốc đồng và tham lam. Trong khi đó, tiết kiệm cần rất nhiều kỷ luật. Sự tự động hóa giúp chúng ta có thể giàu lên mà mất ít công sức hơn. Tùy vào lựa chọn ban đầu của bạn, mỗi tuần hay mỗi tháng, một khoản tiền sẽ được chuyển từ lương hay thu nhập của bạn sang tài khoản tiết kiệm hoặc đầu tư. Nếu không có sự tự động hóa này, chúng ta sẽ mất công sức đấu tranh với bản thân nên làm gì với số tiền đó, nhiều khả năng sẽ tiêu mất. Dù khoản tiền tự động chuyển khá nhỏ, theo thời gian nó sẽ tạo ra thay đổi lớn.


9. Bạn không có năng khiếu khẩn cấp



Bạn có thể nghĩ rằng không cần phải lo về các khoản nợ hay khoản tiết kiệm vì sẽ có ai đó sẽ đến cứu vớt cuộc đời bạn. Các cơ may đó có thể là tăng lương, công việc mới, khoản thừa kế, cưới được vợ hoặc chồng giàu, trúng xổ số... Dù cơ may đó có là gì, bạn dùng nó như một cái cớ để trì hoãn triển khai các kế hoạch làm giàu. Tuy nhiên, vấn đề là trong cuộc đời chúng ta không thể chắc chắn được điều gì. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra hoặc không xảy ra. Do đó, tại sao không tập trung vào những thứ bạn có thể khiến nó xảy ra ngay bây giờ.

 10. Bạn dễ bị 'lung lạc'

Có thể bạn sống với một người chuyên vung tay quá trán, hoặc có một cô bạn gái mê đi shopping, hoặc có thể bạn là một người đôi khi không thể điều khiển bản thân mình. Tất cả chúng ta đều chịu những ảnh hưởng tiêu cực ở xung quanh, ngày ngày đe dọa thay đổi thói quen tiết kiệm hoặc cản trở mục tiêu làm giàu. Ngoài ra, nền văn hóa thực dụng, đánh giá cao bề ngoài mà chúng ta đang sống cũng có thể là cản trở lớn nhất. Mưu mẹo để thoát khỏi ảnh hưởng của tất cả yếu tố trên là hãy tỉnh táo nhắc nhở bản thân về mục tiêu giàu có, nhất là mỗi khi bạn cảm thấy mình sắp sửa đi chệnh đường ray./.

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Những hình ảnh đẹp về nước Úc

Trên thế giới có biết bao nhiêu điều kỳ diệu mà chúng ta không thể nào khám phá hết. Nhưng để nói tới những nơi mà bạn không thể nào bỏ qua thì phải nói tới Nước Úc và Nước Mỹ là 2 nơi mà bạn sẽ phải tới dù chỉ một lần trong cuộc đời.

Sau đây là một số những hình ảnh đẹp về nước Úc. Bạn hãy cùng chiêm ngưỡng nhé.

  


Biển cát trắng nằm trên vùng eo biển tại Nước Úc

Hồ màu hồng tuyện đẹp chỉ có tại Úc mà thôi

Đặt vé máy bay đi Úc để được nhìn những màu sắc tuyệt vời của thiên nhiên 



Chạng vàng chiều một vẻ đẹp hiếm có


 
Đặt vé máy bay đi Úc để ngắm cảnh tượng hùng vĩ của Wave Rock gần thị trấn Hyden là một trong những nơi mà bạn chắc chắn sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời nhất trong chuyến du lịch bụi về phía Tây Nam của bang Tây Úc.

Biểu tượng của nước Úc - Nhà Hát lớn Sydney

Tham khảo: Ve may bay di My
Hãy tự mình khám phá vẻ đẹp tuyệt vời của nước Úc không chỉ qua hình ảnh đẹp về nước Úc này thôi nhé!! Good Luck!!

Tôi.

Tôi.

1. Cho đến bây giờ, ở cùng xóm với anh ý rất lâu rồi, tôi không thể hiểu được anh ý. Đôi khi tôi nghĩ rằng tôi rất hiểu anh ý nhưng dần dần anh ý lại cho tôi cảm giác không hiểu gì. Và sự thực đúng là như vậy, đôi khi anh rất truyền thống và khắt khe nhưng đôi khi lại rất mới mẻ và hiện đại. Tôi nghĩ rằng anh ý là người khó hiểu nhất mà tôi từng gặp. Trong cuộc sống này, tôi thấy may mắn vì tôi gặp được một người anh như vậy. Nhiều khi tôi tự cho rằng anh ấy như là anh trai ruột của mình vậy. Biết rằng anh ý sẽ không bao giờ chấp nhận suy nghĩ của tôi.

2. Tôi quý anh ý... hơn thế nữa, anh ý đúng là anh trai ruột của tôi. Tôi ghét anh vì lúc nào anh cũng coi tôi như một đứa trẻ. Nhưng tôi hiểu đó là bởi anh ý lo lắng cho tôi. Trong ý nghĩ của mọi người, có thể anh ý là một người rất lười nhác, nhưng trong ý nghĩ của tôi, anh là một người rất có trách nhiệm và hay lo lắng cho mọi người. Trong suy nghĩ của mọi người, anh ý rất kiêu ngạo và coi trọng sự tự tôn. Nhưng tôi biết, anh ý rất mềm yếu và dễ đổ vỡ. Tôi nhớ có một lần tôi chép bài lỡ ngủ quên, anh ý thức cả đêm để chép bài cho tôi. Hôm sau, tôi la mắng anh ý cả buổi vì chữ hai người không giống nhau. Anh ý sợ viết xấu mọi người không hiểu được, còn tôi chỉ viết vội viết vàng. Anh ấy chỉ bảo.

- Anh sợ em không hiểu. Còn thầy cô... chắc không đọc đâu.

Và anh ấy đúng! Nhưng tôi lại hắt hủi anh ý thậm tệ. Biết đâu bây giờ tôi lại đi theo con đường anh ấy lựa chọn cho tôi. Dẫu chẳng biết mai sau như thế nào, tôi cho rằng đấy là đúng đắn.

3. Anh ý hả? Chắc là người điên rồ nhất tôi từng gặp. Sở dĩ tôi nói chuyện với anh ý bởi vì anh ý theo đạo Thiên Chúa giáo. Dù rằng anh ý rất nhiều lần nói rằng.

- Đạo nào cũng có cái tốt em ạ! Không phải ai theo đạo cũng như anh đâu.

Anh ý đúng! Cái cách mà anh dẫn dắt mọi người trong xóm hòa đồng lại với nhau làm tôi hiểu hơn về cách sống của mỗi người. Anh ý kết nối bất kì ai dù ở đạo nào.

Tôi ghét anh vì anh dẫn nhập tôi vào cuộc sống khác hẳn với mọi người. Có lẽ, trong thâm tâm của anh, tôi là người bé nhất. Nhưng khi đi học, tôi hiểu rằng đó là điều mình cần nhất. Vì tôi học y... Anh ý cho tôi cảm giác mình có thể nói chuyện thoải mái trước mặt tất cả mọi người về chuyên ngành của mình. Và tôi tự tin hơn trong những suy nghĩ học hỏi của mình. Trên lớp cũng như ngoài xã hội.

Sống bên anh lâu hơn để tôi biết rằng, anh ý là một nhà tâm lý tài ba. Và không có anh, phải rất lâu sau tôi mới bước qua được sự tự ti khi đứng lên diễn giải về nghề nghiệp của mình. Tôi nghĩ rằng đến với xóm, đấy là một điều đúng đắn.

4. Tôi không có suy nghĩ nhiều về anh, đơn giản tôi là người không mấy quan tâm về điều đó. Chỉ đơn thuần cảm giác về anh là một sự nghiêm khắc đến cứng nhắc. Có lẽ chỉ có rượu và thuốc lá làm hai anh em tôi gần nhau hơn.

Nhưng tôi khẳng định anh là một người có lý trí và chuẩn mực rất cao. Có lẽ bởi tôi chưa đủ tầm cách để làm anh phá vỡ những chuẩn mực ấy. Cái tôi học được ở anh đơn thuần nhất là không làm người bên cạnh mình lo lắng. Và khi đi uống rượu, tôi cố gắng về nhà sớm trước 10h hoặc không đi qua đêm. Tôi nghĩ đấy là sự hợp lý.

5. Tôi tôn trọng anh ấy như một người anh cả của xóm. Tôi có rất nhiều điều không hợp với anh ý. Nhưng tuyệt, tôi không dám đứng lên chống lại anh ấy. Vì khi chưa cần nói, anh ý đã hiểu tôi định nói gì và anh ý luôn có cách biến suy nghĩ của tôi thành ngốc nghếch. Dù đúng dù sai, tôi biết mình nên cam chịu. Tôi nghĩ rằng đấy là cách tốt nhất để anh ý duy trì sự ổn định trong xóm. Tôi nghĩ tôi sẽ không đảm nhận được vai trò của anh ấy.

6. Tôi thì chẳng phải bàn! Tôi đối lập với anh ý từ trước tới giờ rồi. Anh ý luôn có những chủ kiến bất di bất dịch của riêng mình. Mặc mọi người nói thế nào thì anh ý vẫn không thay đổi. Tôi mặc lòng đồng tình rằng phần lớn ý kiến của anh là đúng. Nhưng tôi chán ghét vì những ý kiến đóng góp của mọi người ít được thông qua. Dẫu vậy, tự thân, tôi không thể phủ nhận được vai trò của anh ấy.

7. Tôi sợ anh ấy! Có lẽ trong suy nghĩ của anh tôi là người ngốc nghếch. Và tôi nghĩ anh ấy đúng. Nhưng không phải vì tôi mà là chuẩn mực của anh ý quá khắt khe. Càng bên anh ý tôi càng cảm thấy tự ti. Tôi rất sợ một ngày nào đó anh ý không vui, anh có thể ngồi kể cho tôi nghe cả buổi về những gì tôi đang lo sợ và vẽ hướng giải quyết cho tôi. Tôi rất sợ nói chuyện với anh, nhưng kì lạ, khi anh không đề cập tới những suy nghĩ của tôi, mọi thứ đều rất vui vẻ. Anh là nguyên nhân khiến tôi trở lại xóm trọ này.

***. Bọn nhóc chúng mày mày là một lũ ngốc. Sao anh nói vậy?

1. Cuộc sống này không ai hiểu ai. Sống rồi mới biết! Quý nhau, cũng chỉ vậy thôi. Đừng vì ai đó tốt với mình một chút mà đã thoải mái rồi. Học suy nghĩ và nghi ngờ đi em.

2. Mày em gái anh! Thế chẳng là gì cả. Còn quý còn ghét nhau về lâu về dài.

3. Hiểu được vậy anh cũng mừng. Coi như năm qua anh không tốn cơm gạo với mày. Nhưng mày là người làm anh thất vọng nhất. Anh chỉ muốn nói với mày một câu.

- Đừng đồng ý lấy ai khi bản thân còn chưa biết yêu là gì. Nghiệt ngã lắm!

Biết anh rồi đấy! Một lời không hợp, xa nhau vạn lý. Đừng hỏi sao danh bạ anh không có số điện thoại của mày.

4. Trẻ trâu thôi! Hồi mẫu giáo anh cũng hiếu chiến lắm. Sau ở với ông bà ngoại nên lành tính ra đó. Giờ em lớn rồi, tránh xa đánh nhau ra. Chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ lo, em cũng còn cuộc sống của em nữa. Đừng để ai lo lắng về mình em ạ! Đâu giải quyết được gì đâu. Gãy một chiếc răng, hàn lại thật vấy vả.

5. Cuộc sống này cần lời nói và hành động. Đừng biến mình thành một kẻ hề. Vì chư thế gian không phải ai cũng ngốc.

6. Mình thông minh hay mình ngốc không cần phải nói đâu em ạ! Sống thôi! Không cần thể hiện đâu! Đừng tự thông minh đến nỗi biến mình thành kẻ ngốc. Mày chọn sai hướng đi rồi. Anh với chị Hạt cứ nhìn nhau cười xem một đứa ngốc đó. Thay đổi đi.

7. Mày còn vô tư nữa thì sẽ bị loại sớm thôi em ạ. Hoa trắng còn phải có nhụy vàng.

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Tình yêu muôn màu


Di động rung, có một tin nhắn: “Anh quyết định đi tỏ tình!”
Hắn cùng cô vẫn là bạn tốt, nhưng cô yêu hắn, “Ồ…Vậy anh cố lên.”
“Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy đã lâu, không dám gõ cửa.” “Đánh bạo gõ cửa đi! Nói anh yêu em!”
“Em nói cô ấy có đồng ý không?” “Em không biết.” Cô buông di động, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Di động lại rung, là điện thoại. Cô nghe …
“Em mở cửa đi, anh vẫn không dám gõ cửa.”

Mất trí nhớ.
Trong buổi gặp mặt, cha nói “Con gái tôi vừa xinh đẹp, lại biết nấu ăn.”
Cô sờ sờ vết sẹo trên mặt, nghĩ rằng mình làm gì biết nấu ăn?
Dần dần thường xuyên gặp mặt,
Cô hỏi hắn, trước kia có người trong lòng không? “Có, cô ấy xinh đẹp, biết nấu ăn.”
Cô bắt đầu học nấu ăn, mỗi lần hắn ăn, sẽ luôn nói, “Hương vị thực giống.”
Về sau, cô rốt cục tức giận. “Anh yêu em hay yêu cô ấy!”
Hắn cười, “Ngốc quá, sau khi em bị tai nạn mất trí nhớ, anh vẫn luôn luôn chờ em.”

Con chó nhỏ nói với con mèo nhỏ: Ngươi đoán xem trong cái túi trước mặt ta có mấy khối đường?
Con mèo nhỏ nói: Đoán đúng rồi ngươi sẽ cho ta ăn sao?
Con chó nhỏ gật gật đầu: Uhm, đoán đúng rồi tất cả đều cho ngươi!
Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng nói: Ta đoán năm khối!
Sau đó, con chó nhỏ cười đặt đường vào tay con mèo nhỏ, nói: Ta còn thiếu ngươi ba khối.

Cô thích ăn táo.
Hắn mỗi ngày đều gọt hai quả táo, mỗi người một quả, cô thích cảm giác ấm áp lãng mạn này.
Chỉ là cô phát hiện hắn luôn cắn một miếng ở cả hai quả táo trước, sau đó mới đưa cho cô một quả.
Vì thế, cô buồn bực đã lâu. Rốt cục có một ngày.
Thừa dịp lúc hắn ra ngoài nghe điện thoại, cô cầm quả táo của hắn cắn một miếng.
Cảm giác không ngon ngọt bằng quả táo của mình. Nước mắt không tiếng động nháy mắt lướt qua khuôn mặt.
(Những gì tốt nhất, người đó sẽ dành cho bạn.)

Bởi vì một sự cố trước đây, em gái trừ bỏ chính mình, chỉ có thể nhớ được thêm ba người —— cha mẹ cùng ta.
Ngày đó vào sinh nhật thứ 18 của nó, ta nói với nó: “Nếu em có người trong lòng, liền quên anh đi, đem người kia ghi tạc trong lòng.”
“Em sẽ không thế đâu.” Em gái nở nụ cười.
Vào một ngày, em gái cùng bạn trai của nó tới tìm ta, nó khóc nức nở nói với ta: “Anh ơi, em là ai?”





Người chồng ở bên giường người vợ sắp sinh
Người vợ hỏi người chồng: “Anh hy vọng là con trai hay con gái?”
Người chồng: “Nếu là con trai, hai người bọn anh sẽ bảo hộ em; nếu là con gái, anh sẽ bảo hộ hai mẹ con em.”
(Người ấy sẽ luôn bảo hộ bạn.)

“Tớ nhận được một bưu phẩm rất thú vị, muốn rủ bạn bè cùng làm. Cậu đồng ý giúp tớ một tay chứ?” “Được thôi.” “ Vậy thì……màu mà tớ thích nhất?” “ Màu đen.” “ Môn học sở trường của tớ là gì?” “Toán.” “ Con thú cưng của nhà tớ?” “Chó con tên Bát Bát.” “ Phong cách ăn mặc của tớ?” “ Trang phục phối hợp.” “ Trò chơi tớ hay chơi?” “Thiên hạ II.” “ Một việc mà tớ tuyệt đối không biết?” “ TỚ THÍCH CẬU.

Lúc 18 tuổi anh rất ngang ngược hống hách: “ Này, nhận lời yêu anh nhé!” Lúc 20, trẻ tuổi lại lông bông: “ Đã 2 năm rồi, em còn chưa suy nghĩ xong sao?” Khi 22 tuổi phong nhã hào hoa: “ Cứ yên tâm nghĩ cho kĩ, anh có thể chăm sóc cho em.” Khi 24 tuổi rất hăng hái: “ Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng em hãy tin rằng anh sẽ luôn ủng hộ em.” Lúc 26 tuổi ánh mắt dịu dàng: “ 8 năm, kháng chiến cũng đã kết thúc rồi, em có đồng ý ở bên anh không?” Đến 28 tuổi chín chắn trưởng thành: “ Được, anh sẽ làm phù rể trong đám cưới của em.”

Anh cứ rảnh rỗi là lại gấp giấy thành hình trái tim, hễ gặp cô ấy là đưa. Thói quen này từ bao giờ rồi nhỉ? Bản thân anh cũng không nhớ rõ lắm. Đột nhiên, có một hôm, cô ấy gọi điện nói: “ hôm nay có người thu mua giấy vụn tới, em hỏi giá tiền, rồi đem bán những trái tim giấy anh tặng rồi….” ngập ngừng một lúc,”Vừa hay được 9 đồng, đợi lát nữa anh ăn mặc chỉnh tể, 2 đứa mình cùng đi đăng kí kết hôn nhé!”

Vào hôm tốt nghiệp, lớp trưởng đề nghị cả lớp ngồi thành vòng tròn, mỗi người viết ra một bí mật của mình ra tờ giấy nhỏ, chuyển cho người ngồi bên trái mình, như vậy mỗi người vừa chia sẻ bí mật của mình đồng thời cũng giữ bí mật của người khác. Tôi cố ý ngồi bên trái cậu ấy. Yêu thầm 4 năm mà tôi lại không dám bày tỏ, có thể biết được một bí mật của cậu ấy cũng tốt, tôi tự an ủi mình. Bên trong tờ giấy chỉ có 3 chữ: TỚ THÍCH CẬU.

Anh rủ cô cùng đi xem phim, cô vui vẻ nhận lời, anh lại nói với cô rằng: “ Ngày mai bạn gái của anh cũng sẽ đến.” Lòng cô thấy nhói đau nhưng vẫn mỉm cười nói “Vâng”. Ngày hôm sau, cô chỉ thấy một mình anh đ ến, bèn hỏi: “ Bạn gái anh đâu?” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười nói: “Đang đứng ngay trước mặt anh đây!”

Một chàng trai nói với cô gái: “ Anh là BF của em.” Cô gái hỏi: “ BF là gì?” Chàng trai mới nói nghĩa là BestFriend ( bạn tốt nhất). Sau này họ kết hôn sinh con đến độ tuổi gần đất xa trời rồi, ông lão nói với bà lão: “Tôi là BF của bà.” Bà lão lại hỏi: “ BF là gì?” Ông lão mỉm cười đáp: “ BeForever! (mãi mãi như thế này!)

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Ông và Cháu.



Thạch Tưởng Giới.

Mùa xuân đến, những hạt mưa phùn lất phất bay khắp không gian như tô thêm cảnh sắc của trời xuân. Gió lạnh tràn về khẽ lay động khắp tán cây, những cánh đào hồng cũng theo đó bay đi _ Giật dờ, chao đảo gợn động chút sóng nước. Chậm chạp mà nhẹ nhàng, tinh tế mà hư thoát. Đẹp quá! Nhìn khung cảnh ấy, ai cũng dễ bị níu vào. Một chút thôi, nó làm cho tâm hồn con người ta thư thái và muốn sống chậm lại.

Nhưng sắc cảnh thường mang đến hai mặt đối lập. Với những người già hay những người chịu lạnh kém, mấy cơn gió lạnh ấy lại tạo nên một sự khó chịu như bất lực. Mà nó, nó cũng vậy! Dù đang trong độ tuổi trai tráng nhưng sức chịu lạnh của nó lại chẳng được tốt là bao. Suốt mấy ngày trời vào xuân, nó nằm riết trong chăn với những mơ mộng về viễn cảnh trời sẽ lại nắng. Nó nhớ lại cái ngày mà nó còn cầm ô che nắng đi bắt chuyện với mấy cô gái đi ngang qua đường. Hay những ngày trời nóng nhất, buổi tối quần đùi không áo nơi quán vắng, nó công nhiên đưa mắt nhìn thật kĩ mỗi khi có một cô gái đi ngang qua. Đột nhiên, nó rùng mình thoát tư tưởng sau một trận lạnh. Kéo lại chăn cho kín hơn, nó lắng nghe tiếng dép loẹt quẹt của vị khách mới vào từ dưới nhà vọng lên. Loáng thoáng nghe, một cuộc đối thoại bắt đầu.

_ Cháu chào ông ạ! – Em gái nó lên tiếng chào người khách mới tới.

Giọng ông ngoại nó vang lên đáp lại.

_ Ừ! Bố mẹ cháu có nhà không?

_ Dạ! Bố mẹ con đi vắng rồi ông ạ! Có chuyện gì không ông? Tý bố mẹ con về con nhắn cho.

_ Ừ! Không có chuyện gì đâu! Mà giờ cháu có rảnh không chở ông vào trong kia một tý. Ông đi thăm người ốm.

_ Thăm người ốm ạ? Giờ con phải trông nhà rồi! Tý nữa nhà con lại có khách nữa ông ạ!

_ Ừ! Không sao đâu! Vậy ông đi tìm người khác vậy!

_ Thế ông để con gọi hỏi các cậu xem.

_ Thôi! Không phải gọi đâu! Các cậu bận rồi, ông vào chỗ nhà dì xem.

Nghe vậy, nó kéo chăn nói vọng xuống dưới nhà.

_ Ông ơi! Để con chở cho.

Nói rồi nó mặc nhanh quần áo rồi đi xuống nhà. Vừa thấy nó, ông ôn tồn bảo.

_ Cháu có rảnh không chở ông vào trong kia tý, ông đi thăm người ốm.

Nó gật đầu.

_ Dạ! Ông đợi con một lát con đánh răng rửa mặt rồi con chở ông đi.

Nhìn sang em gái nó, nó lên tiếng.

_ Pha giúp anh ấm chè đi.

Lại nhìn ông ngoại, chỉ ra phía bàn uống nước, nó niềm nở mời.

_ Ông ra ghế ngồi uống nước rồi đợi con một tý ông ạ!

Ông nó gật đầu rồi đi về phía bàn uống nước, nó cười cười rồi đi xuống bếp. Một lúc sau khi đã vệ sinh xong, nó trở lên.

_ Ông cứ ngồi uống nước đi ạ! Con đi tìm mũ bảo hiểm đã.

Nói rồi nó đi về phía trong buồng chuẩn bị một túi hoa quả rồi lấy mũ bảo hiểm. Lát sau, nó trở lại bàn uống nước.

_ Ngồi uống nước rồi đi muộn muộn một tý cũng được ông ạ! Trưa nay ông về đây rồi ăn cơm luôn với nhà con. Con gọi điện cho dì bảo ông ăn cơm nhà con rồi ông ạ!

Vừa nói nó vừa cười cười nháy mắt với cô em gái. Hết đường lùi, ông đành cười lắc đầu nhìn nó như đã chấp thuận. Lâu sau khi đã qua hai tuần chè, hai ông cháu rục rịch lên đường. Biết ông sợ đi nhanh, nó đi thật chậm cố tránh những chỗ sóc nảy. Chung một đoạn đường quen thuộc hai ông cháu từng đi, nó không khỏi nhớ lại những ngày thơ ấu. Ngày ấy, nó còn hiếu động và thích bùng nổ chứ không như bây giờ. Hết đánh nhau rồi đến nghịch bậy, hết gãy tay rồi đến trẹo khớp… Hồi ấy, cũng ông, cũng đoạn đường này, ông chở nó đi thật xa trên chiếc xe đạp cũ kĩ mang nó đi bó bột hay nắn lại khớp. Nghĩ lại thật nhiều, nó nhớ ông chưa bao giờ mắng nó. Lúc nào cũng vậy, khuân mặt nhiều nếp nhăn như rất khó tính của ông chỉ hơi giãn ra mỉm cười với nó. Ngang qua một quán tạp hóa khi xưa ông thường mua kẹo mỗi khi đi chữa khớp cho nó, nó bỗng thấy lòng mình thật ấm áp, vui vẻ.

Nó tự hỏi bao nhiêu kẹo mới ngọt ngào bằng tình cảm ông cháu? Chắc rằng số kẹo của cả đời nó cũng chẳng ngọt ngào được bao nhiêu ấy.

Ưu tư cảm thán, nó trách thời gian trôi đi thật nhanh. Mới ngày nào còn thơ bé được ông dẫn đi khắp nơi, vậy mà bây giờ lại đến lượt nó chở ông đi đây đó. Thế gian xoay vần thật nhanh, mỗi lúc nó lớn lên thì ông lại già đi. Nhân thế chia ly là chua xót, niềm vui của nó là được nhìn thấy người thân của nó hạnh phúc. Vậy niềm vui của ông là gì? Được nhìn thấy con cháu mình lớn dần lên, trưởng thành lên và sống thuận hòa. Hay không? Nó sợ thời gian sẽ làm mọi người khác đi và những người thân sẽ rời xa nó.

Chợt một cơn gió lạnh nổi lên thổi qua, nó tỉnh táo lại tập chung hơn vào lái xe. Khẽ giật mình áy náy, nó lên tiếng.

_ Chết! Con mải đi không để ý! Đi nhầm đường rồi ông ạ!

Ông ghé lại sát tai nó.

_ Không sao đâu! Con cứ đi tiếp đi. Đi đường này vòng hơi xa một chút nhưng cũng đến được "đích" con ạ!

Nó gật đầu rồi lại tiếp tục hành trình của hai ông cháu. Minh tư chợt hiện, nó nhận ra ông vừa dạy bảo nó. Lẽ sống? Đúng vậy! Cuộc đời này cũng như một đoạn đường vậy. Chỉ cần đến được cái đích hạnh phúc trong lòng mình thì thời gian có hẳn là thật quan trọng không? Có những người có nhiều thời gian nhưng họ có thực sự thấy hạnh phúc? Đường vòng thì sao? Đường ngắn thì sao? Thời gian nhiều thì sao? Thời gian ít thì sao? Miễn là mình thấy hạnh phúc của đời người khi thời gian chưa tận. Thật bất hạnh cho những người đi hết cả cuộc đời của mình mà vẫn không tìm được hạnh phúc thực sự.

Khẽ thở ra một hơi, nó thầm cảm ơn ông vì đã nhắc nhở nó. Lại tiếp tục hành trình, nó mở cái tin nhắn được gửi đến cách đó không lâu.

"Em gọi điện thoại cho dì rồi đấy! Anh đừng vừa đi xe vừa suy nghĩ nha. Lỡ tai nạn đó! Còn có ông nữa!"

Nó cười thầm trong lòng thầm nhủ.

"Con nhóc này cũng không ngốc lắm nhỉ!"

Lại gạt hết nhưng suy tư tập chung vào lái xe, đoạn đường ngắn dần. Lướt qua một khu chợ đầy rẫy những hoa đào, nó cười nói với ông.

_ Tết lại sắp về rồi ông ạ! Ông cháu mình lại tăng tuổi rồi…

P/s: Sống quang minh chính đại, không sợ ai nghĩ sai về mình

Giải phóng.





Thạch Tưởng Giới.

_ Tưởng ơi...

_ Dạ!

_ Xuống mẹ bảo...

_ Gì vậy mẹ?

_ Giấy xác nhận của trường đâu? Mang xuống đây, bà Luật đi hỏi này.

_ Vầng...

Chui ra khỏi chăn, tôi lạnh lẽo mở cặp lấy tờ giấy xác nhận thật nhanh. Mang ra cầu thang, tôi cho nó thả dù từ tầng 1 xuống rồi lại chạy nhanh vào chăn nằm tiếp. Khẽ rên hừ...hừ... Tôi hô vọng xuống dưới nhà.

_ Mẹ ơi! Con vừa thả giấy ở cầu thang đấy!

Tiếng loạt xoạt ghế, tôi hình dung mẹ tôi từ ghế đứng lên; tiếng loẹt quoẹt dép vọng gần, tôi yên tâm là mẹ tôi đang đi lại để lấy tờ giấy.

Lại ngủ tiếp, tôi kéo chăn chùm kín cho khỏi lạnh rồi thiếp đi. Chưa vào mộng, chiếc điện thoại kế bên bỗng đổ chuông reo, tôi nghe máy.

_ Con nghe mẹ ơi!

_ Ơ... Mày đi đâu rồi? Cái Nương nó vào mời cưới từ nãy đến giờ này!

_ Ôi trời ơi... Trên giường chứ ở đâu? Mà Nương nào vậy mẹ ơi?

_ Thì mày cứ xuống đi... Nhanh! Nó đang đợi…

Tút...tút...

Xoay người đập tay cái rầm xuống đệm, tôi than vãn.

_ Ôi trời ơi...

Lại nghe dưới nhà loáng thoáng.

_ Nó đang ở trên nhà cháu ạ... Đợi nó một tý…

_ Dạ! Vâng ạ...

Mẹ... Giọng con nào vậy nhỉ? Mà thôi kệ đi! Xuống coi đã! Nghĩ xong, tôi ngồi dậy vơ lấy chiếc áo gió mặc tạm vào rồi đi xuống nhà.

Không quan tâm nhiều, tôi vào luôn phòng khách, thấy bố mẹ tôi đã ngồi sẵn, tôi cũng chọn lấy một chỗ ngồi cho mình. Ngó ngó cả nhà, không thấy ai nói gì, tôi quay sang cô em vỗ bàn.

_ Rót chè...

Nó đưa mắt nhìn mọi người rồi cười cười rồi cầm ấm châm chè cho tôi. Bố tôi cũng khẽ cười rút điếu thuốc lá ra mời anh bạn trai nó ngồi gần nó.

_ Thuốc này!

Rất lịch sự, hắn che tay.

_ Dạ không! Cháu không hút ạ!

Bà nội tôi thấy thế lại mời vồn vã hơn nhưng vẫn bị từ chối. Nghĩ bà nội sẽ nhì nhằng thêm, tôi chen ngang.

_ Đi đám cưới mà không hút thuốc thì mất quyền lợi. Thế thôi!

Cô em quay sang nhìn tôi.

_ Em nhớ anh cũng không hút mà!

Tôi gật đầu.

_ Thì anh mày cũng mất quyền lợi.

Đoạn tôi quay sang nhìn bố mẹ tôi.

_ Nó có bầu rồi thì bố cũng khỏi hút đi. Mà bố mẹ đi làm gì thì làm đi, nghe bọn trẻ trâu nói chuyện làm gì? Nó đến chơi thì kệ nó, đến tý rồi nó lại về ý mà!

Nghe vậy, hai bố mẹ cùng bà nội tôi lại nói cười vài câu rồi chia nhau đi làm những công việc của riêng mình. Đúng ra là tôi nói vậy để mọi người đi cho nó dễ nói chuyện thôi. Vì rằng nếu bà với bố mẹ tôi còn ở lại thì nó sẽ phải mời hết mọi người, trong khi đó bà với bố mẹ tôi là khách của bố mẹ nó.

Lại ngồi trầm lặng bên bàn trà thật lâu, tôi mặc sức uống còn con bé thì mặc sức rót. Khi đã chán, tôi quay sang cậu thanh niên ngồi gần đó.

_ Nãy cậu chưa chào tớ đâu nhá! Cậu ít hơn tớ một tuổi đấy!

Thằng nhóc rối rắm tinh mù còn con em quay sang nhìn hai bên rồi lên tiếng.

_ Thôi anh ơi! Đừng dọa nữa! Em châm chè cho anh nãy giờ rồi mà.

Tôi cười nhếch vuốt mũi, hất một ngón tay chỉ nhanh về phía thằng bạn nó.

_ Bạn học của Nương đúng không? Chú cùng xã với anh. Có điều giờ chú béo đến biến dạng mất rồi. Nhưng anh vẫn nhận ra một chút.

Rồi lại cười cười quay đi uống chén chè, tôi hờ hững hỏi.

_ Chồng mày đâu?

Nó nhìn tôi.

_ Nhà em bận bên kia chưa sang được anh ạ.

Tôi gật đầu.

_ Bố mẹ mày sáng sớm có qua rồi! Giờ mày qua nói gì thì nói nhanh đi.

Nó nghiêm túc.

_ Dạ... Tình hình là...

Tôi chán nản cắt ngang.

_ Bớt nói nhảm đi! Thứ mấy?

Nó chậm hiểu giật mình luống cuống.

_ Dạ sao ạ?

Tôi nhìn nó.

_ Nói ít thôi! Tao hỏi thứ mấy?

Nó hiểu ra.

_ Thứ tư anh ạ!

Nhăn mày suy nghĩ, nó bổ sung thêm.

_ Vậy là còn hai ngày nữa anh ạ!

Tôi nhíu mày trầm giọng.

_ Tao ngu sao?

Nó tức giận đứng lên.

_ Em nhịn lắm rồi nhá... Sao em đến nhà mà anh cứ động tý là dọa em thế?

Tôi cầm cốc chè nhấm nhấm đợi nó xả xong thì chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng.

_ Ngồi đi!

Nó giật mình, sững sờ rồi lại ngồi xuống vị trí ban đầu. Tôi quay sang vỗ đầu nó cười to.

_ Ha...ha... Bố con đần... Mới thế đã bị dọa cho vỡ mật rồi! Ha...ha... Mày càng ngày càng kém rồi.

Nó giật mình.

_ Kém cái gì?

Tôi cười cười.

_ Anh nhớ hai năm trước anh nói chuyện với mày, nó rất khác bây giờ.

_ Khác cái gì ạ?

_ Ngày đấy anh thấy mày khôn ngoan, nhanh nhẹn, khéo léo. Chứ bây giờ! Chẹp...chẹp.... Xuống cấp quá!

_ Em sai gì sao?

_ Mất bình tĩnh, quá để ý, câu lệ nhiều, dễ nổi giận, không chịu được áp lực.

_ Vậy ạ? Vậy em phải làm gì?

Tôi cười đưa tay chỉ vào bụng mình.

_ Bỏ qua!

Nó nhìn tôi.

_ Bỏ qua?

_ Ừ... Không ngu đến mức phải để anh nói hết chứ?

Nó trầm lặng một hồi lâu, thật lâu sau nó quay sang nhìn tôi.

_ Cũng hiểu một chút rồi! Lúc về em sẽ suy nghĩ thêm.

Tôi tặc lưỡi.

_ Tưởng thông minh hóa ra ngu!

Nó đay nghiến.

_ Anh dám!

_ Có gì không dám?

Lại suy nghĩ một hồi lâu, nó chống cằm hỏi ngược như muốn chuyển áp lực lại cho tôi.

_ Nếu anh là em hồi nãy anh sẽ nói gì?

Tôi giật mình vì câu hỏi của nó. Tỉnh lại nhanh, tôi đáp lại.

_ "Anh nói rõ hơn đi, em chẳng hiểu gì cả." Đó... Nói vậy.

Nó ngô nghê.

_ Vậy không phải tự nhận mình là ngu sao?

Tôi bĩu môi.

_ Đấy là câu trả lời nhanh nhất. Còn mình ngu hay không người khác quyết định được sao? Mày quan tâm đến à? Mà thôi mày biến đi... Tao đang rét run hừ hừ này. Mặc có mỗi áo này!

Nó nhăn mặt.

_ Biết rồi! Em về đây! Không phải đuổi.

Nói rồi cô em đứng lên kéo thằng bạn ra về.

Mù mù cạc cạc, tên đó cũng chẳng hiểu gì đứng lên định chào hỏi mấy câu dài dài nhưng bị tôi ngăn lại. Khẽ vỗ vai hắn đi ra cửa, tôi bỏ bùa vài câu.

_ Con gái là một lũ khờ dại, chẳng biết mô tê gì đâu. Chỉ cần chú lừa được nó xong, lại chẳng ngoan như cò Đoóc à?

Vừa nói tôi vừa chỉ tay vào cô em trước mặt làm nó quay lại nhìn tôi khét lẹt. Lại vờ như chẳng có chuyện gì, tôi quay ngang sang thằng em.

_ Ơ... Đi đường cẩn thận nhá... Chú nhận chở nó là hơi liều đấy. Con điên này mà phát tác...

Vút...rầm...rầm...

_ Đấy thấy chưa? Ài...

Vừa nói tôi vừa đứng mặc con em đấm đá vài quả xả giận. Cũng kệ nó chứ sao. Nó chạy linh tinh mà xảy ra chuyện thì kiếp này tôi sống cũng khó mà thanh thản. Nhịn tý vậy... Mấy hôm trước dọa thằng chồng nó một hồi, coi như hôm nay bù lại cho nó một ít.

Lát sau, nó lên tiếng.

_ Sao nay anh hiền thế?

_ Chuyện... Bản chất vẫn vậy.

_ Không! Nay anh uống ít nước chè quá cơ...

_ À...ờ... Chè của nhà... Nước hết lại mất công nấu.

Nó lên xe rồi quay đầu lại nhìn tôi cười.

_ Em đi đây! Tưởng anh thông minh, hóa ra rất ngốc.

_ À! Nhiều người nghĩ người khác ngốc nhưng không biết chính mình là người ngốc nhất.

Cô em quay lại lườm tôi mạnh mẽ rồi thằng bạn nó cũng kéo ga rời đi. Cười dâm dâm, tôi đi vào trong nhà. Bâng khuâng tôi chợt hỏi.

_ Mình ngốc thật à?

P/s: Sống quang minh chính đại, không sợ ai nghĩ sai về mình.

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Tạo site map hỗ trợ SEO và page rank cho blogspot

Như các bạn biết thì google sử dụng các robot tìm kiếm có tên robot.txt, chúng tìm kiếm các thông tin đa số theo hình thức mò kim đáy bể nhưng lại có độ chính xác rất cao. Tuy nhiên không có gì là hoàn thiện cả, bạn có biết trong blog của bạn có bao nhiêu bài bị mấy tên robot đó bỏ qua không. chắc không đâu nhỉ? chắc không dưới 1/2 thông tin của bạn đâu. Con số lớn quá phải không? quả là thiệt thòi cho chúng ta nếu con số đó lớn hơn.


» Cách khắc phục lỗi google  index thiếu bài viết là gì? - See more at: http://webads.vn/blogspot/tao-site-map-ho-tro-seo-va-page-rank-cho-blogspot.html#sthash.p5CA3lRk.dpuf
» Cách khắc phục lỗi google  index thiếu bài viết là gì? - See more at: http://webads.vn/blogspot/tao-site-map-ho-tro-seo-va-page-rank-cho-blogspot.html#sthash.p5CA3lRk.dpuf
Cách khắc phục google index thiếu bài viết:

Rất đơn giản hãy tạo cho các robot của google một danh sách các bài đăng trong blog của bạn, để nó không thể bỏ qua hoặc làm ngơ với các thông tin bạn đăng nữa. Đây là hình thức index các bài viết của bạn lên google để giúp các nhện tìm kiếm của google thuận tiện hơn rong việc tìm kiếm và phân loại tohong tin của bạn.

 Cách thêm site map để hỗ trợ SEO trong Blogger.

 
Chúng ta bắt tay vào làm thôi:

1. Đăng nhập vào Google Webmaster Tools với tài khoản Google của bạn (tài khoản Gmail để đăng nhập vào blog muốn lập sitemap nha theo link bên dưới:

    
    http://www.google.com/webmasters/tools/


 


2. Click vào nút Thêm trang web



(Add a site) như hình vẽ:
(Add a site) như hình vẽ:

 
(Add a site) như hình vẽ:
(Add a site) như hình vẽ:

3. Điền URL của website cần tạo site map sau đó bấm Ok.





4. Tại tab bên trái bấm chọn mục Cấu hình trang web => Sơ đồ trang web (Xem hình dưới) để vào cài site map.




Bấm vào hình để xem ảnh gốc nếu nhìn không rõ.


5. Bấm nút Thêm/Kiểm tra sơ đồ trang web để tạo site map.




6. Một của sổ Popup xuất hiện bạn dán đoạn code sau vào (Ví dụ blog của bạn hiện có 500 bài viết):

atom.xml?redirect=false&start-index=1&max-results=500


- Sau đó bấm chọn gửi sơ đồ trang web như hình dưới:



Tạo site map hỗ trợ SEO và page rank cho blogspot

 


» Cập nhật sitemap thường xuyên cho blog!

Chú ý: Cú pháp đoạn code index bài viết sitemap cho google:

atom.xml?redirect=false&start-index=m&max-results=n

- Trong đoạn code này: Ta sẽ gửi n bài viết bắt đầu từ bài số m (tính theo thứ tự khi ta post bài lên blog hay thứ tự trên feed) đến bài thứ n.


- Trong ví dụ này mình giả sử blog của bạn có 500 bài viết bạn sẽ khai như ở bước 6 bên trên tức là đoạn code:

atom.xml?redirect=false&start-index=1&max-results=500

=> Trong đoạn code này: Ta sẽ gửi 500 bài viết bắt đầu từ bài số 1 (tính theo thứ tự khi ta post bài lên blog hay thứ tự trên feed) đến bài thứ 500.

- Giả sử sau một tuần ta đăng thêm 200 bài. Khi đó ta cần phải index sitemap lần 2 cho 200 bài viết đó. Ta sẽ khai bào như sau:

atom.xml?redirect=false&start-index=501&max-results=200

=> Đoạn code này có ý nghĩa ta sẽ gửi index thêm 200 bài viết, Bắt đầu từ bài số 501 (vì 500 bài đầu đã được index ở trên rùi).

- Giả sử tuần tiếp theo ta đăng thêm 50 bài. Khi đó ta cần phải index sitemap lần 3 cho 50 bài viết đó. Ta sẽ khai bào như sau:

atom.xml?redirect=false&start-index=701&max-results=50

=> Đoạn code này có ý nghĩa ta sẽ gửi index thêm 50 bài viết, Bắt đầu từ bài số 701 (vì 700 bài đầu đã được index ở 2 lần đầu rùi. Với lần 1 là 500 bài và lần 2 là 200 bài).

- Dưới dây là ví dụ blog của mình qua một số lần index:

atom.xml?redirect=false&start-index=1&max-results=500
atom.xml?redirect=false&start-index=501&max-results=200
atom.xml?redirect=false&start-index=701&max-results=150
atom.xml?redirect=false&start-index=851&max-results=100


- Công việc còn lại là chờ google xác nhận thôi!
Chúc bạn thành công!