Thạch Tưởng Giới.
_ Tưởng ơi...
_ Dạ!
_ Xuống mẹ bảo...
_ Gì vậy mẹ?
_ Giấy xác nhận của trường đâu? Mang xuống đây, bà Luật đi hỏi này.
_ Vầng...
Chui ra khỏi chăn, tôi lạnh lẽo mở cặp lấy tờ giấy xác nhận thật nhanh. Mang ra cầu thang, tôi cho nó thả dù từ tầng 1 xuống rồi lại chạy nhanh vào chăn nằm tiếp. Khẽ rên hừ...hừ... Tôi hô vọng xuống dưới nhà.
_ Mẹ ơi! Con vừa thả giấy ở cầu thang đấy!
Tiếng loạt xoạt ghế, tôi hình dung mẹ tôi từ ghế đứng lên; tiếng loẹt quoẹt dép vọng gần, tôi yên tâm là mẹ tôi đang đi lại để lấy tờ giấy.
Lại ngủ tiếp, tôi kéo chăn chùm kín cho khỏi lạnh rồi thiếp đi. Chưa vào mộng, chiếc điện thoại kế bên bỗng đổ chuông reo, tôi nghe máy.
_ Con nghe mẹ ơi!
_ Ơ... Mày đi đâu rồi? Cái Nương nó vào mời cưới từ nãy đến giờ này!
_ Ôi trời ơi... Trên giường chứ ở đâu? Mà Nương nào vậy mẹ ơi?
_ Thì mày cứ xuống đi... Nhanh! Nó đang đợi…
Tút...tút...
Xoay người đập tay cái rầm xuống đệm, tôi than vãn.
_ Ôi trời ơi...
Lại nghe dưới nhà loáng thoáng.
_ Nó đang ở trên nhà cháu ạ... Đợi nó một tý…
_ Dạ! Vâng ạ...
Mẹ... Giọng con nào vậy nhỉ? Mà thôi kệ đi! Xuống coi đã! Nghĩ xong, tôi ngồi dậy vơ lấy chiếc áo gió mặc tạm vào rồi đi xuống nhà.
Không quan tâm nhiều, tôi vào luôn phòng khách, thấy bố mẹ tôi đã ngồi sẵn, tôi cũng chọn lấy một chỗ ngồi cho mình. Ngó ngó cả nhà, không thấy ai nói gì, tôi quay sang cô em vỗ bàn.
_ Rót chè...
Nó đưa mắt nhìn mọi người rồi cười cười rồi cầm ấm châm chè cho tôi. Bố tôi cũng khẽ cười rút điếu thuốc lá ra mời anh bạn trai nó ngồi gần nó.
_ Thuốc này!
Rất lịch sự, hắn che tay.
_ Dạ không! Cháu không hút ạ!
Bà nội tôi thấy thế lại mời vồn vã hơn nhưng vẫn bị từ chối. Nghĩ bà nội sẽ nhì nhằng thêm, tôi chen ngang.
_ Đi đám cưới mà không hút thuốc thì mất quyền lợi. Thế thôi!
Cô em quay sang nhìn tôi.
_ Em nhớ anh cũng không hút mà!
Tôi gật đầu.
_ Thì anh mày cũng mất quyền lợi.
Đoạn tôi quay sang nhìn bố mẹ tôi.
_ Nó có bầu rồi thì bố cũng khỏi hút đi. Mà bố mẹ đi làm gì thì làm đi, nghe bọn trẻ trâu nói chuyện làm gì? Nó đến chơi thì kệ nó, đến tý rồi nó lại về ý mà!
Nghe vậy, hai bố mẹ cùng bà nội tôi lại nói cười vài câu rồi chia nhau đi làm những công việc của riêng mình. Đúng ra là tôi nói vậy để mọi người đi cho nó dễ nói chuyện thôi. Vì rằng nếu bà với bố mẹ tôi còn ở lại thì nó sẽ phải mời hết mọi người, trong khi đó bà với bố mẹ tôi là khách của bố mẹ nó.
Lại ngồi trầm lặng bên bàn trà thật lâu, tôi mặc sức uống còn con bé thì mặc sức rót. Khi đã chán, tôi quay sang cậu thanh niên ngồi gần đó.
_ Nãy cậu chưa chào tớ đâu nhá! Cậu ít hơn tớ một tuổi đấy!
Thằng nhóc rối rắm tinh mù còn con em quay sang nhìn hai bên rồi lên tiếng.
_ Thôi anh ơi! Đừng dọa nữa! Em châm chè cho anh nãy giờ rồi mà.
Tôi cười nhếch vuốt mũi, hất một ngón tay chỉ nhanh về phía thằng bạn nó.
_ Bạn học của Nương đúng không? Chú cùng xã với anh. Có điều giờ chú béo đến biến dạng mất rồi. Nhưng anh vẫn nhận ra một chút.
Rồi lại cười cười quay đi uống chén chè, tôi hờ hững hỏi.
_ Chồng mày đâu?
Nó nhìn tôi.
_ Nhà em bận bên kia chưa sang được anh ạ.
Tôi gật đầu.
_ Bố mẹ mày sáng sớm có qua rồi! Giờ mày qua nói gì thì nói nhanh đi.
Nó nghiêm túc.
_ Dạ... Tình hình là...
Tôi chán nản cắt ngang.
_ Bớt nói nhảm đi! Thứ mấy?
Nó chậm hiểu giật mình luống cuống.
_ Dạ sao ạ?
Tôi nhìn nó.
_ Nói ít thôi! Tao hỏi thứ mấy?
Nó hiểu ra.
_ Thứ tư anh ạ!
Nhăn mày suy nghĩ, nó bổ sung thêm.
_ Vậy là còn hai ngày nữa anh ạ!
Tôi nhíu mày trầm giọng.
_ Tao ngu sao?
Nó tức giận đứng lên.
_ Em nhịn lắm rồi nhá... Sao em đến nhà mà anh cứ động tý là dọa em thế?
Tôi cầm cốc chè nhấm nhấm đợi nó xả xong thì chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng.
_ Ngồi đi!
Nó giật mình, sững sờ rồi lại ngồi xuống vị trí ban đầu. Tôi quay sang vỗ đầu nó cười to.
_ Ha...ha... Bố con đần... Mới thế đã bị dọa cho vỡ mật rồi! Ha...ha... Mày càng ngày càng kém rồi.
Nó giật mình.
_ Kém cái gì?
Tôi cười cười.
_ Anh nhớ hai năm trước anh nói chuyện với mày, nó rất khác bây giờ.
_ Khác cái gì ạ?
_ Ngày đấy anh thấy mày khôn ngoan, nhanh nhẹn, khéo léo. Chứ bây giờ! Chẹp...chẹp.... Xuống cấp quá!
_ Em sai gì sao?
_ Mất bình tĩnh, quá để ý, câu lệ nhiều, dễ nổi giận, không chịu được áp lực.
_ Vậy ạ? Vậy em phải làm gì?
Tôi cười đưa tay chỉ vào bụng mình.
_ Bỏ qua!
Nó nhìn tôi.
_ Bỏ qua?
_ Ừ... Không ngu đến mức phải để anh nói hết chứ?
Nó trầm lặng một hồi lâu, thật lâu sau nó quay sang nhìn tôi.
_ Cũng hiểu một chút rồi! Lúc về em sẽ suy nghĩ thêm.
Tôi tặc lưỡi.
_ Tưởng thông minh hóa ra ngu!
Nó đay nghiến.
_ Anh dám!
_ Có gì không dám?
Lại suy nghĩ một hồi lâu, nó chống cằm hỏi ngược như muốn chuyển áp lực lại cho tôi.
_ Nếu anh là em hồi nãy anh sẽ nói gì?
Tôi giật mình vì câu hỏi của nó. Tỉnh lại nhanh, tôi đáp lại.
_ "Anh nói rõ hơn đi, em chẳng hiểu gì cả." Đó... Nói vậy.
Nó ngô nghê.
_ Vậy không phải tự nhận mình là ngu sao?
Tôi bĩu môi.
_ Đấy là câu trả lời nhanh nhất. Còn mình ngu hay không người khác quyết định được sao? Mày quan tâm đến à? Mà thôi mày biến đi... Tao đang rét run hừ hừ này. Mặc có mỗi áo này!
Nó nhăn mặt.
_ Biết rồi! Em về đây! Không phải đuổi.
Nói rồi cô em đứng lên kéo thằng bạn ra về.
Mù mù cạc cạc, tên đó cũng chẳng hiểu gì đứng lên định chào hỏi mấy câu dài dài nhưng bị tôi ngăn lại. Khẽ vỗ vai hắn đi ra cửa, tôi bỏ bùa vài câu.
_ Con gái là một lũ khờ dại, chẳng biết mô tê gì đâu. Chỉ cần chú lừa được nó xong, lại chẳng ngoan như cò Đoóc à?
Vừa nói tôi vừa chỉ tay vào cô em trước mặt làm nó quay lại nhìn tôi khét lẹt. Lại vờ như chẳng có chuyện gì, tôi quay ngang sang thằng em.
_ Ơ... Đi đường cẩn thận nhá... Chú nhận chở nó là hơi liều đấy. Con điên này mà phát tác...
Vút...rầm...rầm...
_ Đấy thấy chưa? Ài...
Vừa nói tôi vừa đứng mặc con em đấm đá vài quả xả giận. Cũng kệ nó chứ sao. Nó chạy linh tinh mà xảy ra chuyện thì kiếp này tôi sống cũng khó mà thanh thản. Nhịn tý vậy... Mấy hôm trước dọa thằng chồng nó một hồi, coi như hôm nay bù lại cho nó một ít.
Lát sau, nó lên tiếng.
_ Sao nay anh hiền thế?
_ Chuyện... Bản chất vẫn vậy.
_ Không! Nay anh uống ít nước chè quá cơ...
_ À...ờ... Chè của nhà... Nước hết lại mất công nấu.
Nó lên xe rồi quay đầu lại nhìn tôi cười.
_ Em đi đây! Tưởng anh thông minh, hóa ra rất ngốc.
_ À! Nhiều người nghĩ người khác ngốc nhưng không biết chính mình là người ngốc nhất.
Cô em quay lại lườm tôi mạnh mẽ rồi thằng bạn nó cũng kéo ga rời đi. Cười dâm dâm, tôi đi vào trong nhà. Bâng khuâng tôi chợt hỏi.
_ Mình ngốc thật à?
P/s: Sống quang minh chính đại, không sợ ai nghĩ sai về mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét