Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

DU XUÂN TƯỜNG THUẬT KÍ.

DU XUÂN TƯỜNG THUẬT KÍ. ( Hoàn thành 80% chưa chỉnh sửa )

Thạch Tưởng Giới.

Thể loại: Hồi kí.

Phong cách: Hài hước, bá đạo.

Địa điểm: Giao Thịnh – Giao Tiến – Giao Long.

Nhhân vật.

Thạch ( Giới Dâm )

Phù Du ( Đường Béo )

Hiệu Gà

Đoàn Đề ( Đề Đóm )

Cương ( Cương Buồi )

Tâm ( Tâm Tít )

Duan Jun Kim ( Duân còi )

Răng khểnh nhu NgÂN ( Ngần ngậy )

Lời mở đầu: Truyện hài và dài kha khá nhưng nghĩ công chém gió của tại hạ mong mọi người đi qua ghé lại đôi phút. Xuân đã sang mà Tết cũng sắp đến, là vội vàng, là bớt chút thời gian ngồi viết. Mong nhận được nhiều lời chê trách, nhưng nhớ like trước khi cho tại hạ ý kiến hen. Còn bây giờ, mời các bạn theo bước chân của tác giả, để hiểu thêm về phong cách bá đạo xuyên từng vòm trời của tại hạ.

Chiều xóm trọ bơ vơ lạnh lẽo, xuân đã về mà lòng buồn tê tái. Cũng tại vì có mấy con gà mái _ bạn con bé cùng xóm trọ, đến chơi. Lúc bọn nó yến oanh ngoài cổng xóm, bản thân cũng thấy mừng rỡ lắm. Bước ra sân mà trong đầu đã vẽ ra bao la thủ đoạn rồi. Chỉ tiếc là “Cá Sấu cả đàn”. Lại buông xuôi tâm tư theo sắc hoa, lòng thầm nghĩ: “ Cái con chủ phòng nhìn còn chẳng ra con giáp gì thì lấy đâu ra hoa đẹp mà hái?” Đang khi thất vọng, chuông điện thoại reo làm tôi giật mình. Mở máy, đang định phát tác thì nhìn thấy số thằng bạn thân dạo trước. Niềm nở trở lại, tôi bắt máy.

_ Ăn con lô, xịt con lô, tịt con lô, phang con lô, mua ô tô. Alô… Alô…

Giọng nói quen thuộc từ đầu dây kia vọng lại.

_ Alo! Bác Giới à…? Bác Giới à…?

Giọng mình vậy mà nó còn hỏi! Cái thằng này! Để nghe kĩ lại xem có phải giọng nó không nào! Im lặng luôn… Lát sau,…

_ Alo… Anh ơi cho em hỏi đây có phải số điện thoại của Giới không ạ? Alo…

Đúng giọng thằng này rồi! Nhưng khang khác. Hé…hé… Linh cơ chợt lóe, tôi nghĩ ngay sang vấn đề khác nhạy cảm. Khẽ vuốt cằm cười dâm, tôi bắt lời.

_ Chuột cụ! Không số nó thì số ai? À.. Giới nó đi vắng rồi cháu nhá! Có gì khi nào nó về bác nhắn nó gọi lại cho. Mà này… Cháu tên gì ý nhỉ? Làm cái tên cho nó tiện quan hệ. Khổ! Già rồi cháu ạ! Toàn có quên thôi…

Nghe điệu bộ quen thuộc, thằng bạn lấy lại phong cách.

_ Ui… zời … ơi… Quen… Quen … Quen… Quen… Cái này là biết đúng người rồi này…

_ Thì đó! Không anh thì ai? Mà chú ý! Không nhận ra anh ý mà… Anh giận đấy! – Tôi giả bộ trịnh trọng nói.

_ Ầy bác thật… Nghiêm trọng thế?

_ Lại chẳng không à? Huynh đệ mấy thằng cứ có “pháo đài bay” cái, là quên hết nhau ngay… Thế cơ mà chú tìm anh có việc gì?

_ Hi..hi… Tình hình là như này bác ạ!

_ Dừng… Dừng ngay cái đoạn này! Có phải là: Tình hình là cô người yêu em có một số thứ nó phồng lên mà em phải tìm cách cho nó xẹp xuống. Vậy nên là đợt tới này… À… là bọn em tổ chức, vậy hôm đấy mời anh với chẹp…chẹp… đến dự đám cưới của em. Đúng không?

_ Bác… Hé…hé… Đấy! Mỗi bác là nghĩ ngay đến cái vấn đề đấy!

_ Ừ… Thế bao nhiêu thì động đậy.. À quên… Lấy nhau…lấy nhau…

_ Em cưới là cưới hôm 25. Còn mời thì em mời các bác về từ chiều 24 gọi là giúp em ít công việc.

_ Mẹ cái thằng… Có tý mái… À… Nhầm… Lấy vợ mà trình bày người “nhớn” vãi. Nhưng mà thôi! Cỗ bàn thì gọi thằng Đường Béo chứ gọi tao làm quái gì? Tao chỉ biết ăn thôi! Có cỗ thì tén, không thì anh em ra quán... Mà khoan… Tao có tâm sự… Cái này nghiêm trọng này… Cái này chuẩn mực này…

_ Cái gì vậy?

_ Giấy mời đâu… giấy mời đâu?

_ Bác thật! Anh em quản ngại đường xa, em lấy vợ nó cũng cận ngày, bác phải thông cảm chứ!

_ Ừ…Cũng phải… Mà thôi! Biết vậy đã, tao đi ngủ đây! Buồn ngủ quá! Cứ bác bác chú chú buồn ngủ cả ra…

_ Thôi vậy tình hình…

Clik.. Tút…Tút…

Nói nhiều quá! Tắt cụ máy đi! Trình bày quá tội… Chẳng hài hước gì… Mà dạo này cũng nhiều thằng bốc phét lấy vợ cơ! Đi ngủ cho nó rảnh. Đang suy nghĩ định đi ngủ, bọn nhóc phòng bên lại ồn ào, tôi nghiêng đầu ngó sang, thấy mấy con gà đang gáy rầm rộ, tôi hắng giọng.

_ Ơ… Chiều rồi! Anh đi ngủ nhá! Mấy con ghẹ… À nhầm… Bọn nhóc đến chơi nói nhỏ nhỏ xíu ha. Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên ha… Luyên thuyên là chốt cửa nhốt lại trong phòng đấy!

Nghe vậy, bọn nhóc đồng thanh đáp.

_ Dạ… Vâng ạ!

Không hài lòng, tôi hừ…hừ… Mấy tiếng dọa ma rồi lượn về phòng ngủ chiều.

“Ngày xuân con én không bay,

Chạy xe phanh gấp có ngày đi tong.”

Sau cái ngày nhận được cú điện thoại định mệnh ấy vài ngày, tôi được nghỉ Tết sớm. Lại về quê, xa lìa thành thị với những đèn hoa tráng lệ, nhưng những cái đấy cũng bình thường. Tôi luyến lưu là luyến lưu cái cục wifi trên phòng trọ thôi! Chứ còn bình thường thì chắc tôi chỉ nhớ mấy cái quán nhậu thôi

Về quê, lại lăn lộn đồng áng, nhà nhiều việc mà ngủ thì vẫn giấc dài. Mãi sau công việc gấp gáp quá, lại phải làm phải tốc hành. Khổ đời, tôi cũng bị cuốn tít mít vào theo. Chẳng lâu gì mấy, hai hôm là quần áo dính toàn là luyn, tóc phơi sơn, da mặt cháy đen vì nắng và khói hàn. Nhà làm cơ khí, năm nào cũng thường như vậy. Quen rồi cũng thấy bình thường.

Cũng bởi thế, sớm hôm 24, lại tiếp tục công việc mọi hôm, đang khi đi hoàn thiện một công trình xa nhà, thằng bạn gọi điện.

_ Alo… Chiều tầm 1h có mặt đi bê khem giúp tôi nha!

Tôi giật mình nhưng biến hóa nhanh!

_ Mẹ cái thằng kia… Tao bảo đi bê khem cho mày bao giờ? Mượn thằng khác đi! Đang bận tối hết mắt mũi vào này!

_ Lần trước tôi nói rồi hây…

_ Làm gì đã nói!

_ Nói rồi…

_ Thôi được rồi! Bỏ qua đi! Bây giờ là ý mày làm thao?

_ Bây giờ bác sang luôn bên này giúp em nha!

_ Đù má! Chơi thật đấy!

_ Thật đấy chứ! Cố gắng sang sớm giúp anh em với nha!

Buồn cho một thế hệ! Thế này là thế nào? Chơi nhau quá đáng. Tắt máy mà lòng chán hẳn. Cứ nghĩ là chiều mới phải sang cơ… Đổi lịch là dở rồi! Tôi nói mình hay quên là nói chơi thôi! Chứ quên thế quái nào được nhỉ? Cái thằng nói linh tinh quá! Chán nản buông dụng cụ tác nghiệp, tôi quay sang nhìn chú Đại _ Thợ cơ khí của nhà, lên tiếng.

_ Lão Đại! Tắc cống cái đám cưới rồi! Tình hình là bỏ hiện trường thôi! Còn cái hàng rào này chú ở lại nuốt nốt nha!

Lão quay sang nhìn tôi cười cười rồi lại tiếp tục công việc như không có chuyện gì. Kiếp làm thợ, khó thiếu gì cái khó, qua nhiều rồi lại thấy cái gì cũng bình thường.

Lại về nhà sửa soạn lên đường, đi vội vã vì nghĩ mấy thằng bạn cũng đến trước hết rồi! Mà cuộc đời nhiều khi nhanh cũng chẳng đặng, qua sông lại phải lụy đò. Mắc kẹt đợi đò nửa tiếng đồng hồ. Cơ bản là tôi cũng chẳng biết đường sang phà, đợt này nó sửa đê đoạn đó… Nhìn khác hẳn ngày trước. Mà cũng phải tầm thế kỉ nay tôi có qua Hải Thịnh bao giờ, loanh quanh mãi rồi cũng qua… Lượn lờ mãi rồi cũng mò ra được đường, chỉ là tới đoạn cách gia chủ mấy trăm mét tôi lại quên đường vào. Đang bận việc mà nhờ nó ra đón cũng ngại. Nhưng sau cũng muối mặt gọi điện, lúc nhập gia, tưởng mình đến muộn nhất, ai ngờ lại là đến đầu tiên, tức mình chửi thầm trong lòng mãi _ Kiểu như: Hóa ra mình lại là thằng “mót” cỗ nhất hả

Nhưng cũng là cái số, lát sau các huynh đệ cũng đến đầy đủ. Có điều: Tông môn… Chiều 3h5 mới đi ăn hỏi.. Cơ mà mẹ cái thằng… Nhặng hết cả muỗi… Lại còn văn vở.

_ Làng em thanh niên đầy… Quý chỗ các bác với anh em thân thiết nên mới nhờ các bác bê khem giúp thôi! Có gì các bác giúp đỡ em với nha…

Mịa cái thằng… Quý mình thì có cỗ cứ gọi là được… Khuân vác gì? Mệt lắm… Nhưng nghĩ cảnh đối ẩm.. à… Nhầm… Đối mặt với mấy em nhận cháp khem thì cũng thấy rực rỡ đấy! Biết đâu lại được chém gió với em nào mát nhãn thì ngon… Vậy nên mấy cái trên tôi chỉ có nghĩ mà không có nói ra. Ngay sau đấy, mấy thằng cùng làng nó lại nhảy vào đòi tranh bê khem với tôi… Mỡ đi các chú… Muốn tranh “hàng” của anh sao? Khi nào anh cưới anh nhả cho

Thế là mấy anh em lại ngồi ngáp muỗi đợi đến giờ xuất chinh. Nản bố Hiệu gà, lần đầu bê khem nên cứ một lúc lại.

_ Bê khem bê làm sao? Tay đặt như thế nào?

Không thì lại.

_ Phong bao đỏ đưa như nào mày ơi… Tức là đến lúc ấy phải…rồi…lại… Như này à…

Đúng điệu lính mới… Ngày xưa mình cũng chẳng biết gì… Nhưng hồi ấy, mình nhìn khỏe nên dù thấp vẫn bị chuyển xuống thứ 4 để vác bánh dẻo. Đội hình xấu nhưng còn đủ đội hình… Không thì không thằng nào dám vác cái chồng bánh đấy. Gớm… Khỏe nỗi gì? Vác tới cổng mà nghiêng ngả rơi mấy cái bánh, chú rể phải nhặt tới tấp, lúc ăn cơm mình cầm đũa mà tay rung như phong thấp… Nhưng được cái đứng sau nên mình cũng biết động tác nó như thế nào cho đúng. Buồn cười số đời… Lúc nào cũng thấp nhất mà mãi hôm nay mới được đứng đầu tiên… Nghĩ chừng lúc tiến lên cũng uy phong lắm….

Đang khi ấy ngồi ghế nhắm mắt ngây ngất suy nghĩ, ban tổ chức vác loa ra khua muỗi.

_ Alo… Như vậy là sắp đến giờ sang họ nhà gái làm lễ ăn hỏi, chỉ còn khoảng năm phút nữa là đến đúng giờ hai họ đề ra. Vậy…

Con mẹ lão MC gù kia… Không biết thổi mic à? Giật hết cả mình… Tôi đứng dậy loai hoai chửi bậy vài câu, không để ý… Ngờ đâu, điếu thuốc đang hút dở tuột tay rơi ngay vào chân. Giật mình nhảy nhảy chẳng ra làm sao… Tôi lại thầm rủa cái lão Mờ Xê (MC): “Mẹ kiếp! Lão gù.. Phá hết hình ảnh của mình.” Cùng lúc đó, chú rể lại chạy loạn hết lên phân công, công việc. Mãi sau khi đã xếp hàng xong, tên đó mới lần lượt phân phối người và các cặp khem cho đủ bài. Lúc mọi người đã kéo ga chuyển bánh, tên đó bỗng nhảy dựng lên phang một câu.

_ Ơ… Thế xe của tao đâu?

Ngất! Không biết nó ăn hỏi hay mình ăn hỏi? Hồi nãy mình hỏi nó:

_ Có cần mượn xe tao không?

Thì nó lại bảo.

_Không!

Nhưng thôi! Nói vào lại thêm rối. Vốn hài hước, tôi biện luôn.

_ Nhảy đại lên cái xe nào đi! Có mang được nó về ngay đâu mà cần đi một mình một xe.

Mọi người lại cười ồ ầm ĩ hẳn lên, mãi cho tới khi thằng Hiệu Gà vứt lại chìa khóa xe cho nó thì hành trình mới lại tiếp tục trở lại.

“Đơn giản không hoa mỹ, vội vàng mà không rối, hối hả mà vui tươi, hành trình đi ăn hỏi chính thức bắt đầu”

Đoạn khi đã tới nhà gái, vẫn chiến thuật như bao đời ăn hỏi, anh em xếp hàng chờ mọi người đến đông đủ rồi mới dàn trận vào trao khem. Chỉ buồn nỗi…

“Thấp thoáng qua bờ rào,
Ngăn cách một cái ao…
Có mấy em áo dài,
Đang cười thầm e thẹn.
Lòng mừng những hoa nở
Mấy anh ấy đẹp trai.
Gài mình vào duyên dáng
Mong hớp hồn được zai.

Nào biết lòng Hồng phai,
Bên này bờ ao ấy,
Các anh đâu có vậy…
Hối hận những chàng trai
Bên gái toàn cá sấu :’(
Trừ có mỗi cô dâu
Thằng kia hốt mất rồi “

Vậy là đoạn tiếp sau cứ bình thường tiến hành trong hối hận của mấy chú bê khem _ Trong đó, có cả tôi. Mãi cho đến khi cầm lại cái phong bao đỏ mở ra lòng mới nguôi ngoai đi tý chút . Đoạn ăn hỏi này, cho đến lúc về, chung quy lại chỉ có mỗi tôi là lãi nhất. Quất hết tận ba lon bia… Chắc mẩm là cho thêm hai phút nữa tôi bật lon thứ tư. Cũng tại đang lúc định quất nốt lon thứ tư thì họ trai lại ra về… Sầu thiên thu luôn… Mọi khi đi uống toàn mất tiền, lần này không mất quất chẳng mạnh. Cơ mà tôi cũng quen biết cô dâu đấy chứ! Thế mà có mấy lon bia Hà Nội, cô ấy lại bỏ sang bàn bên cạnh… Giây phút nhìn thấy mấy lon trước mặt mình là mấy lon 333 mà bên kia lại là Hà Nội… Cảm giác tồi tệ đúng như nhìn gái thoát y mà cúi xuống lại phát hiện ra mình là thái giám vậy. Quá tồi tệ . Cơ mà cũng được… Số lượng thay chất lượng, lúc đứng lên, trong lòng tôi còn lưu luyến cái lon thứ tư mãi
Nhưng lịch trình đề ra đã vậy, cứ phải theo thôi! Lại về nhà trai theo đúng lịch… Vừa về tới nơi, có hai mạng trước học cùng Cao đẳng với tôi đã đợi sẵn từ ngoài ngõ… Tôi tiến lại bắt tay như thật… Cũng định ôm cái cho tình cảm… Nhưng nghĩ cảnh một thằng nó lại dẫn vợ nó theo… Ôm hai phát không sao… Ôm phát thứ ba hóc lắm! Sợ ôm hai thằng xong không ôm nốt đứa còn lại, nó lại đòi ôm mình thì chết! Nghĩ vậy, nên tôi đành phải buông cái thủ tục từ hồi còn học cùng ấy xuống. Gặp nhau chỉ cần bắt tay là vài cái, rồi lại…

_ Anh em đến lâu chưa? Chuột cụ thằng Đề Đóm gần nhà mà đi muộn vậy hả? Mất hết mặt mũi…

Chen ngang - Thằng Cương lên tiếng.

_ Cũng mới đến thôi! Bạn đến lâu chưa?

Tôi vẫn điệu bộ ngày trước.

_ Tao đến từ trưa rồi! Mẹ cha nó chứ! Bạn bè máu lòng gì…

Quay sang nhìn cô vợ nó đưa tay ra.

_ Em là vợ Cương đúng không? Anh xin tự giới thiệu, anh tên là Giới, mọi người hay gọi anh là Lão già đau khổ, mấy thằng quen quen thì gọi anh là Giới Dâm, rất vui được làm quen với em.

Bắt tay xong, chưa kịp chuyển bài tiếp theo, gã thân phu của em nó lên tiếng.

_ Địt mẹ… Lại bắt đầu rồi đấy! Cứ hở ra phát lại bắt đầu…

Nghe vậy, Đề Đóm quay sang tiếp lời.

_ Gớm cái ông loz Giới, cứ ở đâu gặp là lại có cái điệu dâm dâm này…

Chẳng bàn lại vấn đề vừa nói, mấy anh em lại tâm sự sang những câu chuyện ngày xưa, lại bàn về những lần say ngày trước, lại hỏi han về những công việc thường ngày. Thời gian qua nhanh, nắng chiều dần hạ về Tây mang theo bao quá khứ chôn vùi. Lời tâm sự cũng dần tan bên những điếu thuốc tàn… Bình trà cạn trong tiếng cười vang _ Vọng xa mà trầm đục…

“Sầu nhuốm một trang giấy sang trang, khi ôn lại những quá khứ muốn sắp ố vàng.”

Tối bao phủ không gian nhanh, như tưởng chỉ cần lững lờ một chút thôi, là nó đã đến rồi. Các mâm cơm được cánh trai làng mang nên nhanh như những tay chuyên chuyển thực thụ. Thầm nghĩ: Chắc là do quen “bốc” “vác” thường xuyên hay cũng có thể là do nhậu nhẹt thường xuyên mà dẫn đến thành thạo chăng? Ngay khi bâng khuâng uống cạn một chén trà, là đã có một đội thanh niên nhanh nhẹn ra dẫn dắt chúng tôi vào đúng chỗ ngồi quy định rồi! Sáu mạng trọn một mâm, chỉ có điều lạc đàn, thằng Hiệu lên tiếng.

_ Mẹ cái con Tâm điên kia… Mày ngồi ở đây làm gì? Đi sang mâm đàn bà ngồi đi!

Số là trước thằng Hiệu gà ở cùng phòng với thằng Cương Buồi nên nó mới dám nói vậy. Mà cũng như đã biết, vợ thằng Cương lại là khắc tinh của thằng Hiệu. Chẳng phải nói nhiều thêm cũng đủ hiểu.

_ Véo… Ngeo….

_ Á… Con điên kia… Thôi được rồi… Bỏ ra… Dạ! Em biết rồi!

Mẹ… Trêu gái mà không nên hồn. Chẳng như tôi, mặt đầy chính khí. Luôn cười mà sát khí kinh nhân. Trêu người, tự nhận đẳng cấp nó cũng đã thật cao rồi! Ngồi cạnh em nó, mắt nhìn thẳng vừa lau đũa vừa hỏi.

_ Lấy nhau mấy tháng đã có gì chưa em? Có hỏng hóc gì không đấy?

Nó quay sang nhìn tôi giật mình.

_ Dạ! Chưa có gì anh ạ!

Tôi quay sang mỉm cười.

_ Bọn em lại kế hoạch à? Dễ có rắc rối lắm em ạ!

Nó cúi đầu quay đi.

_ Vâng!

Thấy tình hình có vẻ “Ban Căng”, tôi chuyển giọng lảng sang vấn đề khác.

_ Em có biết vì sao mà thằng Cương nó được gọi là Cương Buồi không?

Nó nhỏ giọng.

_ Dạ! Không ạ!

Tôi giật mình quay sang nhìn nó không giấu nét ngạc nhiên.

_ Không biết á? Thật hả?

_ Thật ạ! Anh nói xem!

_ À… Vì chim nó to mà thẳng tưng nên thằng Hiệu nó gọi vậy. Cũng như trên người nó chỉ được mỗi cái chim thôi ý! Cơ mà vậy thì vậy, anh cá là bọn em lại lạc hậu hơn cánh thằng Duân cho coi.

Nói xong, tôi quay sang hò mấy thằng rót rượu như không có chuyện gì. Biết thừa! Ánh mắt một người đang mạnh mẽ nhìn một người. Đếm nào: 1…2… Ba… Á…. Tôi cười đắc thắng quay sang giả bộ tò mò.

_ Bọn này làm cái gì đấy? Đám cưới mà đùa nhau vậy à? Thằng Cương nha! Quản vợ mày chặt vào… Cứ thấy zai đẹp là lại lăn vào…

Thằng Hiệu đang muốn phát tác… Nghe đoạn “zai đẹp” lại quên tất thảy cười toe toét gật gật đầu đưa ngón cái ra. Cứ vậy, sau giây phút tĩnh lặng nhìn một mình tôi cầu nguyện, chiến dịch tàn phá ẩm thực chính thức bắt đầu. Đang khi tàn phá diễn ra đến đoạn ác liệt, bỗng tiếng hò hét tấn công mãnh liệt hơn ở mấy bàn gần bên vang lên.

_ 1…2…3….

_Zô…

_1…2…3…

_Zô…

_1…2…3…

_Vào…

Nghe vậy, máu nóng nổi lên, tôi cầm cốc rượu lên hô hào.

_ Chuột cụ! Sân khách mà để anh em nó hò hét vậy à? Anh em chơi đi…

Thấy vậy, Đề Đóm phủi tay.

_ Cứ để yên… Chúng mày theo tao nhá…

Cả bọn đang không hiểu gì thì nó đẩy ghế ra đứng dậy. Tay cầm cốc rượu liêu xiêu vẻ bất cần, đầu rũ rượi ngửa cả cổ ra sau. Biết đâu? Đấy là tư thế cho màn chuẩn bị về sau. Nó đột ngột gập cổ xuống theo đà hét lớn… À… Gầm lớn… Gầm mới hết được khí thế của nó.

_ Anh em ơi….

Cả bọn giật mình hiểu ra liền hét theo, ngay cả con Tâm Tít vợ thằng Cương cũng gào theo.

_ Ơi….

_ Anh em à….

_ À….

_ Vực nào sâu thăm thẳm… Vực nào sâu bằng đáy ly này… Anh em ơi…

_ Ơi….

_ Nâng cái ly này lên nào…

_ Lên…

_ Hết không….

_ Hết….

Khí thế dâng cao… Cả bọn đứng dậy cầm chén uống hết sạch. Chỉ thấy xung quanh mọi người vỗ tay tán thưởng. Bữa tối_ Điểm nhấn có lẽ cũng chỉ tới vậy! Người nổi bật nhất chẳng ai khác ngoài Đề Đóm. Quá cứng so với phần còn lại trên người ( Đàn ông đích thực đó )

Tám giờ tối, đang ngồi bên đầu hè hàng xóm nhà chú rể phì phèo điếu thuốc, ngâm vài câu Kiều chơi bời cho vui. Chú rể liệng qua, hô hào hò hét như lùa vịt…

_ Sang nhà gái đi… Sang nhà gái đi…

Tôi nghe vậy cụt hứng phá ngang.

_ Bố đéo đi đâu! Con gái bên đấy xấu lắm! Gớm… Nhanh cái nỗi gì? Có mỗi chú là có cái dây tốt bên kia thôi! Mấy nữa về rồi có mà ấp cả ngày… Ôi trời… Các cháu nó máu quá đi…

Nó cười cười nhìn lướt qua tôi rồi nhảy đi chỗ khác hò hét tiếp. Biết rõ nhau nói nhiều chỉ thừa từ… Trêu vài câu là được. Và hành trình lại bắt đầu.

Mọi khi, tôi cứ tưởng nhà gái thường không có nhạc nhẽo gì cơ! Sang đội bên này, nhà trai kéo đàn sang nhà gái chiến đấu bốc lửa ác liệt luôn. Lúc một thanh niên cứng của họ nhà trai vừa cầm Mic thì… Xung nhất so với những người còn lại. Tên Đường Béo đứng lên nhảy ngay từ chỗ ngồi cho tới sàn. Nửa giây sau, tôi cũng đứng lên cởi áo khoác ra nhập hội. Vẫn câu nói cũ mỗi lần lên sàn.

_ Con mẹ! Ca là sự huy hoàng của bá đạo.

Khác mọi lần đám cưới gần nhà, chiến xa nhà là những điệu nhảy dâm nhất sẽ được đem ra biểu diễn ngay từ những giây đầu tiên. Một hồi sau khi đã chán, tôi xuống sàn với những tiếng thở dốc. Bất ngờ, Đề Đóm đang ngồi yên lặng dưới bàn đột ngột đứng dậy. Tay quơ ngang qua một bông hồng đang được cắm trong lọ trên bàn. Hắn cắn bông hoa ngang miệng phi lên sàn cùng điệu nhảy hoang dã điên cuồng. Một hồi sau, khi thấy vẫn chưa đủ độ máu, hắn xuống dưới vác một chiếc ghế lên giữa sàn rồi đứng lên đó lắc long sòng sọc... Quá ngông cuồng so với cả sàn… Tôi ngồi dưới mà lòng cười khổ không thôi… Chỉ là ngoài mặt, tôi lại chẳng có một biểu hiện gì. Chỉ đứng ngay dậy vỗ tay hò theo.

_ Con mẹ mày Đề Đóm… Bố bắt đầu yêu mày rồi đấy…

Huynh đệ đã máu… Mình ủng hộ… Đã quyết thì chơi tất!

Thật lâu sau khi chương trình đã kết thúc, các huynh đệ về họ nhà trai với dã tâm đã bớt điên cuồng.

Chỉ buồn cười đoạn khi cô dâu ra tiễn khách. Bắt chuyện cùng giới thiệu mấy người bạn thân của chú rể. Đến đoạn nói chuyện với tên Đường Béo, hắn thật thà.

_ Anh gặp qua là anh thấy em khéo rồi…

Lúc ngang qua nói chuyện với tôi, khác hẳn mấy trường hợp khác, tôi nhận xét.

_ Anh thì anh cũng nói chuyện với em nhiều rồi, nay anh mới gặp mặt. Có điều nhìn em “ngậy” quá!

Mấy người đứng ngơ ra, mỗi tôi là tỉnh bơ… Nói gì sai sao? Con gái sợ béo thì ta nói ngậy có sao đâu? Chung quy lại cũng vì mấy người nghĩ bậy thì có! Đầu óc “Ca” rất thuần khiết…

Thế rồi, chúng tôi cũng từ giã nhau. Tới họ nhà trai, lại vấn đề cũ, Đề Đóm lên tiếng.

_ Bây giờ anh em về nhà tao ngủ. Còn lại tính sau…

Tôi bĩu môi.

_ Ngủ? Bố còn lạ đéo gì cái mặt tó của mày! Bia hay rượu đây!

_ Thì đấy! Anh em bố trí về nhà tao rồi anh em mình bố trí tập hai.

Thế là lại từ Giao Thịnh vòng qua Giao Long chinh chiến. Sau khi bọn tôi chào hỏi qua gia chủ, mấy anh em lần lượt lên xe lượn mất. Khuya lại về, sương đêm rơi lạnh thấm ướt những tà áo… Rượu bia cũng ngấm dần trong người… Chút giá lạnh lại khiến con người ta tỉnh táo hơn.

Đội mạnh bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng không bao giờ thiếu lực lượng. Chưa về đến làng nó, đã có một đội nhậu năm sáu tên đứng đợi sẵn từ đầu đường. Đến nhà, chưa đến năm phút sau, hai thùng bia với một dàn mực đã được dàn ra… Bình thường hai thùng cũng chẳng phải là nhiều. Nhưng chập tối, phe nào cũng có sẵn một lượng rượu lớn trong người rồi! Để khi mới nhìn thấy bia, một ít cũng đã là quá nhiều.

Thật lâu sau, khi bia bọt đã ngã ngũ, một rổ Xoài cũng theo đó bay đi… Mấy anh em lại khoác vai nhau đi tìm chốn ngủ. Trên bàn rượu, Đường Béo lại ngấp nghé thân quen được một thằng em hàng xóm. Hai anh em lại khoác vai nhau đi ngủ vẻ tình cảm lắm! Cũng chẳng hiểu thế quái nào, hai anh em khoác vai nhau đi lại đi luôn vào đống bùn mà nhà gia chủ mới móc lên để gieo mạ. Mấy anh em kéo nhau ra xem lại cười đùa trêu nhau một hồi rồi mới dẫn nhau đi ngủ. Đơn côi trong đêm, tôi nhớ về một dĩ vãng xa xôi… Em gái thằng bạn khá giống một người tôi từng biết… Trèo qua cổng đi lang thang trong đêm, tôi đi thật xa nhưng không tìm được một quán thuốc lá nào.

Lại quay về nhà mà thằng em mới dẫn thằng Đường Béo đi ngủ, tôi nhẹ nhàng bước lên giường. Đều đều bên kia giường, hai bố mẹ thằng em đã ngủ từ rất lâu. Đặt lưng xuống, tôi cố gắng tìm về những giấc mộng.

Sáng hôm sau, đang khi ngủ, loáng thoáng một bóng đen ngăn tầm mắt, tôi giật mình mở choàng mắt ra… Chỉ thấy bố thằng em hai tay đang giữ cửa màn, mặt đang ngó lại gần sát khuôn mặt tôi. Thấy tôi mở mắt, ông giật mình đứng lùi ra sau hoảng hốt.

_ Không có gì đâu… Cháu ngủ tiếp đi…

Tôi cười cười lật mình ngồi dậy và thức giấc. Tôi bắt chuyện.

_ Bác dậy sớm thế ạ? Cháu bạn học của Đề, hôm qua anh em cháu qua đây chơi. Ngủ nhờ ở đây một đêm bác ạ!

Bác quay sang nhìn tôi cười gật đầu.

_ Không có gì đâu cháu ạ! Cứ thoải mái…

Lại men theo nối cũ tìm về nhà bạn, tôi đánh răng rửa mặt như mọi ngày rồi mở cổng theo con đường tìm về với điếu thuốc. Lúc tới nhà! Đang khi ngồi phì phèo điếu thuốc thì thằng em từ bên nhà đi qua. Thấy mấy người đã dậy, đậm chất như chủ nhà, nó lên tiếng.

_ Hôm qua, các anh chị ngủ ngon chứ ạ?

Mọi người nhìn nhau cười gật đầu. Thằng em quay sang nhìn tôi.

_ Em biết hôm qua anh không ngủ được tý nào! Em thấy anh tỉnh giấc nhiều lần lắm!

Tôi cười cười lý giải.

_ Hôm qua anh uống nhiều nước chè quá! Nhưng nếu chú không động vào người anh thì chắc anh sẽ ngủ được nhiều hơn đấy.

Vừa nói tôi vừa cười cười làm thằng em khó xử. Đang khi ấy, thằng Đường Béo không biết ở đâu mọc ra ầm ĩ.

_ Địt mẹ say chẳng nhớ đéo gì! Sáng ngủ dậy nhìn ông chủ nhà hỏi: “ Bác ơi! Cho cháu hỏi nhà thằng Đề về đi đường nào vậy ạ? Say vãi đái luôn!”

Không còn gì để nói, hôm qua nó còn đi về nhà bên đó mà nay đã chẳng nhớ gì! Trong khi đứng từ bên nhà bên kia là nhìn thấy ngay cái nhà bên này ở trước mặt. Âu cũng là bia rượu vào vui quá! Nhớ tối hôm qua, mấy thằng còn phải bế thằng Đề Đóm lên giường. Tôi mọi khi cũng say đều mà tối qua chẳng hiểu sao lại “sống xót” được. Vấn đề chính cũng là do sức khỏe từng đợt thôi! Lúc tổng kết sáng, chỉ hận là vẫn còn một lon bia, không biết tối qua để lẫn thế nào vẫn còn xót lại đến sáng nay.

Thế rồi mấy đứa lại ngồi kể lại những mẩu chuyện mới trải qua ngày hôm qua, mất thật nhiều thời gian. Sợ muộn, mấy anh em lại hô hào tấp nập.

_ Lên nhà thằng Duân sớm đi! Có gì còn giúp nó.

Lại chỉnh sửa đội hình di chuyển đến họ nhà trai. Trên đường đi, tôi lên tiếng.

_ Hôm qua anh em bay hơi máu đấy nha! Không hay đâu!

Đường Béo.

_ Hôm qua nhảy, mấy thằng mình vậy là hơi hỗn rồi đấy!

Đề Đóm.

_ Hôm qua tao phê phê chẳng nhớ buồi gì! Mà nhà gái nó ở đâu vậy?

Tâm Tít.

_ Nhà gái ở Giao Tiến anh ạ!

Đề Đóm.

_ Địt cụ! Bọn Giao Tiến nó kinh lắm! Vậy mà hôm qua không bị ăn đánh… Bọn tao mấy thằng có dám đi nhảy ở Giao Tiến bao giờ đâu mà! Hôm qua may quá…

Cương Buồi.

_ Thôi… Qua rồi thì nhắc lại làm địt gì… Thằng Duân nó cũng bảo kê hết rồi… Các bố cứ lo.

Tôi gật đầu.

_ Đấy… Chơi phải tru toàn như vậy… Tao là tao chẳng sợ gì xất… Bắt buộc chiến thì chiến. Không thì chịu trận… Tao chạy nhanh nhất hội, chẳng phải lo gì hết… Cho các chú ngửi khói…

Mấy thằng nhìn sang.

_ Nói như mày ý…

_ Hắc… hắc….

0 nhận xét:

Đăng nhận xét