Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Ông và Cháu.



Thạch Tưởng Giới.

Mùa xuân đến, những hạt mưa phùn lất phất bay khắp không gian như tô thêm cảnh sắc của trời xuân. Gió lạnh tràn về khẽ lay động khắp tán cây, những cánh đào hồng cũng theo đó bay đi _ Giật dờ, chao đảo gợn động chút sóng nước. Chậm chạp mà nhẹ nhàng, tinh tế mà hư thoát. Đẹp quá! Nhìn khung cảnh ấy, ai cũng dễ bị níu vào. Một chút thôi, nó làm cho tâm hồn con người ta thư thái và muốn sống chậm lại.

Nhưng sắc cảnh thường mang đến hai mặt đối lập. Với những người già hay những người chịu lạnh kém, mấy cơn gió lạnh ấy lại tạo nên một sự khó chịu như bất lực. Mà nó, nó cũng vậy! Dù đang trong độ tuổi trai tráng nhưng sức chịu lạnh của nó lại chẳng được tốt là bao. Suốt mấy ngày trời vào xuân, nó nằm riết trong chăn với những mơ mộng về viễn cảnh trời sẽ lại nắng. Nó nhớ lại cái ngày mà nó còn cầm ô che nắng đi bắt chuyện với mấy cô gái đi ngang qua đường. Hay những ngày trời nóng nhất, buổi tối quần đùi không áo nơi quán vắng, nó công nhiên đưa mắt nhìn thật kĩ mỗi khi có một cô gái đi ngang qua. Đột nhiên, nó rùng mình thoát tư tưởng sau một trận lạnh. Kéo lại chăn cho kín hơn, nó lắng nghe tiếng dép loẹt quẹt của vị khách mới vào từ dưới nhà vọng lên. Loáng thoáng nghe, một cuộc đối thoại bắt đầu.

_ Cháu chào ông ạ! – Em gái nó lên tiếng chào người khách mới tới.

Giọng ông ngoại nó vang lên đáp lại.

_ Ừ! Bố mẹ cháu có nhà không?

_ Dạ! Bố mẹ con đi vắng rồi ông ạ! Có chuyện gì không ông? Tý bố mẹ con về con nhắn cho.

_ Ừ! Không có chuyện gì đâu! Mà giờ cháu có rảnh không chở ông vào trong kia một tý. Ông đi thăm người ốm.

_ Thăm người ốm ạ? Giờ con phải trông nhà rồi! Tý nữa nhà con lại có khách nữa ông ạ!

_ Ừ! Không sao đâu! Vậy ông đi tìm người khác vậy!

_ Thế ông để con gọi hỏi các cậu xem.

_ Thôi! Không phải gọi đâu! Các cậu bận rồi, ông vào chỗ nhà dì xem.

Nghe vậy, nó kéo chăn nói vọng xuống dưới nhà.

_ Ông ơi! Để con chở cho.

Nói rồi nó mặc nhanh quần áo rồi đi xuống nhà. Vừa thấy nó, ông ôn tồn bảo.

_ Cháu có rảnh không chở ông vào trong kia tý, ông đi thăm người ốm.

Nó gật đầu.

_ Dạ! Ông đợi con một lát con đánh răng rửa mặt rồi con chở ông đi.

Nhìn sang em gái nó, nó lên tiếng.

_ Pha giúp anh ấm chè đi.

Lại nhìn ông ngoại, chỉ ra phía bàn uống nước, nó niềm nở mời.

_ Ông ra ghế ngồi uống nước rồi đợi con một tý ông ạ!

Ông nó gật đầu rồi đi về phía bàn uống nước, nó cười cười rồi đi xuống bếp. Một lúc sau khi đã vệ sinh xong, nó trở lên.

_ Ông cứ ngồi uống nước đi ạ! Con đi tìm mũ bảo hiểm đã.

Nói rồi nó đi về phía trong buồng chuẩn bị một túi hoa quả rồi lấy mũ bảo hiểm. Lát sau, nó trở lại bàn uống nước.

_ Ngồi uống nước rồi đi muộn muộn một tý cũng được ông ạ! Trưa nay ông về đây rồi ăn cơm luôn với nhà con. Con gọi điện cho dì bảo ông ăn cơm nhà con rồi ông ạ!

Vừa nói nó vừa cười cười nháy mắt với cô em gái. Hết đường lùi, ông đành cười lắc đầu nhìn nó như đã chấp thuận. Lâu sau khi đã qua hai tuần chè, hai ông cháu rục rịch lên đường. Biết ông sợ đi nhanh, nó đi thật chậm cố tránh những chỗ sóc nảy. Chung một đoạn đường quen thuộc hai ông cháu từng đi, nó không khỏi nhớ lại những ngày thơ ấu. Ngày ấy, nó còn hiếu động và thích bùng nổ chứ không như bây giờ. Hết đánh nhau rồi đến nghịch bậy, hết gãy tay rồi đến trẹo khớp… Hồi ấy, cũng ông, cũng đoạn đường này, ông chở nó đi thật xa trên chiếc xe đạp cũ kĩ mang nó đi bó bột hay nắn lại khớp. Nghĩ lại thật nhiều, nó nhớ ông chưa bao giờ mắng nó. Lúc nào cũng vậy, khuân mặt nhiều nếp nhăn như rất khó tính của ông chỉ hơi giãn ra mỉm cười với nó. Ngang qua một quán tạp hóa khi xưa ông thường mua kẹo mỗi khi đi chữa khớp cho nó, nó bỗng thấy lòng mình thật ấm áp, vui vẻ.

Nó tự hỏi bao nhiêu kẹo mới ngọt ngào bằng tình cảm ông cháu? Chắc rằng số kẹo của cả đời nó cũng chẳng ngọt ngào được bao nhiêu ấy.

Ưu tư cảm thán, nó trách thời gian trôi đi thật nhanh. Mới ngày nào còn thơ bé được ông dẫn đi khắp nơi, vậy mà bây giờ lại đến lượt nó chở ông đi đây đó. Thế gian xoay vần thật nhanh, mỗi lúc nó lớn lên thì ông lại già đi. Nhân thế chia ly là chua xót, niềm vui của nó là được nhìn thấy người thân của nó hạnh phúc. Vậy niềm vui của ông là gì? Được nhìn thấy con cháu mình lớn dần lên, trưởng thành lên và sống thuận hòa. Hay không? Nó sợ thời gian sẽ làm mọi người khác đi và những người thân sẽ rời xa nó.

Chợt một cơn gió lạnh nổi lên thổi qua, nó tỉnh táo lại tập chung hơn vào lái xe. Khẽ giật mình áy náy, nó lên tiếng.

_ Chết! Con mải đi không để ý! Đi nhầm đường rồi ông ạ!

Ông ghé lại sát tai nó.

_ Không sao đâu! Con cứ đi tiếp đi. Đi đường này vòng hơi xa một chút nhưng cũng đến được "đích" con ạ!

Nó gật đầu rồi lại tiếp tục hành trình của hai ông cháu. Minh tư chợt hiện, nó nhận ra ông vừa dạy bảo nó. Lẽ sống? Đúng vậy! Cuộc đời này cũng như một đoạn đường vậy. Chỉ cần đến được cái đích hạnh phúc trong lòng mình thì thời gian có hẳn là thật quan trọng không? Có những người có nhiều thời gian nhưng họ có thực sự thấy hạnh phúc? Đường vòng thì sao? Đường ngắn thì sao? Thời gian nhiều thì sao? Thời gian ít thì sao? Miễn là mình thấy hạnh phúc của đời người khi thời gian chưa tận. Thật bất hạnh cho những người đi hết cả cuộc đời của mình mà vẫn không tìm được hạnh phúc thực sự.

Khẽ thở ra một hơi, nó thầm cảm ơn ông vì đã nhắc nhở nó. Lại tiếp tục hành trình, nó mở cái tin nhắn được gửi đến cách đó không lâu.

"Em gọi điện thoại cho dì rồi đấy! Anh đừng vừa đi xe vừa suy nghĩ nha. Lỡ tai nạn đó! Còn có ông nữa!"

Nó cười thầm trong lòng thầm nhủ.

"Con nhóc này cũng không ngốc lắm nhỉ!"

Lại gạt hết nhưng suy tư tập chung vào lái xe, đoạn đường ngắn dần. Lướt qua một khu chợ đầy rẫy những hoa đào, nó cười nói với ông.

_ Tết lại sắp về rồi ông ạ! Ông cháu mình lại tăng tuổi rồi…

P/s: Sống quang minh chính đại, không sợ ai nghĩ sai về mình

0 nhận xét:

Đăng nhận xét