Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

Giá trị.

Giá trị.
Thạch Tưởng Giới.



Buổi trưa thứ bảy trên xóm trọ, đang ngồi tâm sự cùng bạn gái, cô em cùng xóm trọ đi qua ngó đầu vào cửa sổ.

_ Ôi.. nhợ…

Tôi giật mình quay ra.

_ Ôi nhợ… Mới lên à cu?

Cô em oang oang.

_ Em mới lên xong! Nhớ anh quá cơ!

Tôi bĩu môi.

_ Chém gió! Đi học thì nói mẹ ra là đi học… Nhớ anh quá cơ… Bố "nôn" vào mặt mày bây giờ…

Con em nhăn mặt.

_ Nói mỗi vậy thôi mà! Gớm… Kinh quá đi….

Tôi quay sang phía nó phẩy tay.

_ Được rồi! Đi nấu cơm đi, tao không ăn mỳ đâu!

Con em giật mình.

_ Ơ! Xóm trọ không còn ai à?

Trả lời có lệ.

_ Còn mày với tao, đi nấu cơm đi…

Nói rồi tôi lại tập chung vào ván game đang dang dở mặc kệ mấy lời lải nhải thừa hãi của nó. Hồi lâu sau, con nhóc mang sang một tô cơm cùng mấy món ăn nó mới thao tác xong để lên bàn. Cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chiến dịch đang dang dở, tôi tiếp tục luyện game.

_ Bỏ đấy đi! Về rồi tý sang mà lấy bát.

_ Anh quá đáng vừa vừa thôi nhá!

Tôi chẳng thèm quan tâm quay ra nhìn nó rồi lại đưa mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Thấy thế, nó cười hì hì tiến lại gần quan sát.

_ Anh chơi cái gì cho em chơi với.

Tôi buột miệng nói luôn.

_ Chơi gái!

Nó lại gầm gáy một hồi, thẳng cho tới khi tôi cầm lấy điếu thuốc lá dơ lên lắc lắc nó mới chịu về. Tiếp tục luyện game, chợt facebook báo tin nhắn tôi mới dừng game lại để đọc thử. Thì ra là cô bạn học cùng cấp ba nhắn tin. Lại ngồi nhắn tin nói chuyện với cô bạn một hồi, hẳn tới khi con em đi qua.

_ Anh ơi! Anh không đi học à?

_ Có!

_ Thế mấy giờ anh đi?

_ Một rưỡi…

_ Sao anh không đi rỗi… Muộn rồi…

_ Ừ!

_ Này… Anh không nghe à?

_ Không… Hả..ơ… Mày vừa nói gì đấy?

Nó nhìn tôi rồi chỉ chỉ vào chiếc cặp hồi sáng khi đi học về tôi vứt ngổn ngang ngay trên giường. Nó nói.

_ Đi học… Đi học đó…

Tôi hất tay quay mặt đi.

_ Biết rồi! Đi...đi...

Nó nhăn nhó như kiểu dở khóc dở cười.

_ Em bảo là bảo anh... đi học đó!

Thấy nó cứ nhì nhằng, tôi chẹp miệng ngó sang phân tích.

_ Biết rồi! Chiều nay tao phải đi học. Còn mày! Đi học thì cứ đi đi.

Nó nhìn tôi thở dài rồi bỗng dưng hét lên.

_ Em bảo là đi học…. Đi học… Đi học đó… Anh đi học… Anh đi học chứ không phải em đi học... Hiểu chưa? Là anh… Là anh đi học đó! Gần hai giờ rồi anh biết không?

Tôi giật mình suy nghĩ lại một chút rồi phẩy tay chẹp miệng.

_ Ra chơi vào cũng được… Không sao! Ha…ha… Không sao… Không sao…

Con bé đi liêu xiêu lẹo vẹo rồi ngã nhào ra giường tôi.

_ Em ngất đây!

Tôi vỗ tay xuống bàn.

_ Ngất đi… Ngất đi… Tao "hấp diêm" mày… Hớ...hớ…

Con bé ngồi ngay dậy phân bua.

_ Anh nằm mơ đi…

Vừa nói xong, nó ngửa mặt lên đảo mắt tít mù như rang lạc. Vô hồn, thẫn thờ như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nó hỏi.

_ Anh đang làm gì vậy?

Vốn vội vàng, tôi quay ra trả lời nó cũng vội vàng.

_ Đi học! Ngu vậy?

Lát sau, khi đã sắp xếp hành trang đi học xong, tôi hất mái tóc vênh mặt.

_ Đi học thôi! Biến ra cho tao đi học…

Con bé lắc lắc đầu như không tin vào mắt mình. Nó lên tiếng.

_ Nhanh kinh hồn! Tưởng anh còn thay quần áo nữa cơ Hí...hí... Chải đầu đi anh ơi! Em toàn khoe là xóm mình có ông anh đẹp trai mà anh xem xem… Chẳng ra làm sao…

Nghe vậy, tôi nghiêm mặt vẻ đứng đắn phản bác.

_ Bậy nào! Suất ca nó là từ trong tâm hồn của anh rồi!

Con em nghe thấy vừa đi ra khỏi phòng vừa giả bộ nôn.

_ Nói không biết ngại…

Tôi cũng mặc nó nói vừa khóa cửa vừa dặn dò.

_ Mày đi trước đừng cài cổng nha! Anh ra ngay bây giờ đó!

Lại tiếp tục con đường vun đắp kinh luân, tôi dắt xe ra khỏi ngõ mà lòng buồn tê tái. Lúc mới ra khỏi ngõ, gặp ngay "bà chị" người yêu thằng bạn, tôi dắt chậm lại đôi chút lên tiếng bắt chuyện.

_ Đi đâu vậy chị ơi?

Không thấy trả lời, tôi lên tiếng hỏi lại.

_ Chị đi đâu vậy ạ?

Bà chị quay sang trả lời mà mắt không nhìn sang.

_ Ừ… Chị đi vào trong nhà bạn trong này một chút! Em đi học à?

_ Dạ! – Tôi trả lời mà trong lòng thầm khó hiểu.

Nhưng bỏ qua ý nghĩ ấy nhanh chóng, tôi kéo ga lượn nhanh tới trường. Trên đường đi, tôi phân tích lại cuộc nói chuyện vừa xảy ra mà lòng thấy thật không thoải mái. Ngang qua ngã ba, gặp ngay ông trung niên lượn xe sang đường vào ngã rẽ mà không xi nhan, tôi giật mình lách sang một bên tránh va chạm, miệng chửi to.

_ Con mịa lão già... Xe cháy xi nhan à? Hay già rồi không biết bật đèn hả? Mịa kiếp… Cứ làm như khoan đêm không đèn vẫn đục chuẩn ý… Mịa… Lão là "pháo thần" hả…?

Nói xong, tôi lại tiếp tục tăng ga bỏ lại sau lưng những tiếng khúc khích cười của mấy người qua đường. Thâm tâm tự nhủ: "Xe mình còn đang cháy xi nhan đằng sau mà còn đi chửi người ta! Ngại thế!"

Lại ngẫm lại đoạn đối thoại trước đó đang dang dở, tôi giật mình đưa ra kết luận: "Mình nhận nhầm người rồi!"

Tôi thầm rủa.

"Xê mờ nờ cờ… Mất hết mặt mũi, thế mà nó cũng trả lời lại mình được. Nản quá đi… Ta nhớ mặt nó rồi! Lần sau gặp lại, chết với ca…"

Lại chuyển sang suy nghĩ đoạn nhắn tin với bạn học lúc trưa, tôi thở dài phiền muộn. Dẫu sao mình cũng tận lực rồi, giúp Phật giúp sang Tây Thiên nhưng mình cũng không phải Ngộ Không mà. Mà nghĩ lại cũng tức quá đi… Giữa thế gian tự nhiên ở đâu lại mọc ra một thằng trộm mù… Chuyện là thế này… Tôi nghĩ lại đoạn hội thoại lúc trưa.

Face book Messenger.

_ G ơi! Cậu có đấy không?

_ Có!

_ Cậu phải giúp tớ!

_ Giúp gì đấy?

_ Tớ bị mất laptop rồi!

_ Uh! Sao mất?

_ Hôm qua đó!

_ Uh..

_ Chiều qua lúc tớ nói chuyện với cậu đó!

_ Uh! Sao nữa?

_ Nói chuyện xong tớ cài cửa vào rồi đi tắm… Lúc ra ngoài… Laptop bị mất rồi!

_ Thế à?

_ Uh! Cậu phải giúp tớ…

_ Cậu nói rõ hơn đi…

_ Giờ tớ không biết phải làm sao nữa! Tớ không dám nói với mẹ tớ… Sáng nay mẹ tớ gọi điện nên bảo để máy tính xa người ra không hại sức khỏe. Cháu tớ còn nói xen vào bảo Tết cô về mở Đô rê mon cho cháu xem nha! Giờ tớ không biết phải làm sao nữa! Cậu phải giúp tớ! Tớ buồn suốt từ hôm qua tới giờ đó… Không biết… Cậu phải giúp tớ…

_ Nói cho tớ biết suy nghĩ của cậu đi…

_ Tớ không nghĩ là trong xóm có người lấy, tớ đoán người ngoài vào lấy.

_ Không! Tớ hỏi cách giải quyết kia…

_ Tớ định nói với mẹ tớ nhưng khó quá! Không thì Tết tớ mua lại cái máy cũ mang về… Tớ không biết! Cậu phải giúp tớ…

_ Cậu bình tĩnh đi… Tớ có nói không giúp đâu! Tớ nghĩ cậu nên chọn phương án 1.

_ Tớ sợ lắm!

_ Tớ cũng hiểu qua hoàn cảnh của gia đình cậu. Khi mẹ cậu biết được điều này, tất nhiên bà sẽ rất buồn và lo lắng cho cậu. Nhưng cậu cũng phải hiểu là nếu như khi bà biết cậu lừa dối bà thì cái nỗi buồn ấy của bà sẽ còn lớn hơn nhiều. Tớ nghĩ là cậu nên chọn phương án 1. Bọn mình lớn rồi! Cho người lớn biết là mình đã trưởng thành rồi đi… Nếu không họ sẽ còn lo lắng về mình nhiều hơn đó. Thẳng thắn và thành thật! Giữa những người lớn với nhau có gì là không thể nói phải không? Cố lên! Go… Go… Go…

_ Thế tớ phải nói gì?

_ Nói gì là nói gì?

_ Thế tớ phải nói làm sao? Cậu phải giúp tớ!

_ Ak… Thì bảo: "Mẹ ơi! Con làm mất máy tính rồi!" Mẹ cậu sẽ tự hỏi thôi, cứ trả lời theo là được.

_ G ơi! Tớ vẫn sợ!

_ Ngất! Sợ gì mà sợ?

_ Uh! Tớ sợ lắm! Tớ buồn suốt từ hôm qua tới giờ!

_ À! Thế hôm qua trong phòng có mất thêm cái gì không?

_ Không!

_ Mẹ kiếp! Tớ cam đoan thằng trộm là thằng ngốc nhất thế gian!

_ Sao cậu lại nghĩ vậy?

_ Lúc đấy cậu đang đi tắm à?

_ Uh! Sao?

_ Tớ mà là thằng đấy là tớ đã cướp sắc rồi! Lấy làm quái gì cái laptop… Mỹ nữ ngay đấy mà không làm ăn được gì! Ta kháo! Cậu cứ tìm quanh đấy thằng nào mà bất lực là y rằng thằng đó là thủ phạm…

_ G ơi! Tớ chết cười mất! Được! Tớ sẽ đi báo tìm thủ phạm… Hi..hi…

_ Đúng rồi! Phải đưa ngay nó lên phường.

_ G ơi! Cám ơn cậu…

_ Uh! Không có gì! Tớ phải đi học rồi! Vui lên nha! Khi có một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ lệ là sẽ có rất nhiều trái tim mỏng manh tan vỡ theo đó!

_ Uh! Hihi… Bạn G vui tính thật….

"Giá trị của cuộc sống là gì? Là sống theo đúng những gì mình thích và điều hòa được nhân giao. Tôi có thể làm cho mình ngốc ra một chút để cho con nhóc quan tâm giúp đỡ tôi. Tôi có thể hình dung tâm trạng của nó khi bước ra khỏi cổng xóm trọ. Rất vồn vã và vui vẻ - Tôi nghĩ vậy! Tôi cũng có thể suy xét so sánh một chút để giúp cô bạn đưa ra lựa chọn trong lúc khó, dù rằng tôi cũng không dám chắc nó là chính xác nhất. Tự thân, tôi thấy vui vẻ. Hay ngay như cuộc nói chuyện ngắn ậm ờ đó. Nhầm người thì sao? Cứ cho tôi là một thằng khờ nhận vơ đi, nhưng cô ta sẽ nghĩ rằng cô ta đẹp… Còn nhận đúng người thì sao? Để cho tôi biết rõ cân lượng của chính mình. Tôi chẳng có gì đặc biệt để cô ấy phải nhớ tôi cả. Ngay như đây chỉ là một mối quan hệ mờ nhạt, không cần thân giao."

Tuan Anh Ktl : Biết sao anh chửi lão già xe máy vậy không? Bài tập ra Tết của em đó!
P/s: Viết hai năm mới xong! Năm ngoái viết dở, sau về quê lại quên không mang bản viết tay về. Hôm nay em gái đi thực tập qua xóm trọ chơi, nó mang lap sang mình mới làm ăn tiếp được. Câu chuyện này thực ra là định viết tặng một người bạn, nhưng để hai năm rồi. Ý tưởng ban đầu mình cũng quên theo nên mình đành "Gọi gió nâng tầng pháo nổ" diễn hóa theo cốt viết khác. Vì năm ngoái mình mới viết được một nửa, hôm nay mới viết nốt mà! Hắc...Hắc... Nếu cậu cười khi đọc thì nhớ trả thù lao tớ ha... Hơn sáu trang word lấy hai bao thuốc lá ha... Lấy cả ruột chứ không lấy vỏ bao đâu . Chúc mọi người đọc truyện on face vui vẻ... Nhìn bức ảnh kìa... Trẻ con cười thật tươi... Vui không?"

0 nhận xét:

Đăng nhận xét