Tôi.
1. Cho đến bây giờ, ở cùng xóm với anh ý rất lâu rồi, tôi
không thể hiểu được anh ý. Đôi khi tôi nghĩ rằng tôi rất hiểu anh ý
nhưng dần dần anh ý lại cho tôi cảm giác không hiểu gì. Và sự thực đúng
là như vậy, đôi khi anh rất truyền thống và khắt khe nhưng đôi khi lại
rất mới mẻ và hiện đại. Tôi nghĩ rằng anh ý là người khó hiểu nhất mà
tôi từng gặp. Trong cuộc sống này, tôi thấy may mắn vì tôi gặp được một
người anh như vậy. Nhiều khi tôi tự cho rằng anh ấy như là anh trai ruột
của mình vậy. Biết rằng anh ý sẽ không bao giờ chấp nhận suy nghĩ của
tôi.
2. Tôi quý anh ý... hơn thế nữa, anh ý đúng là anh trai
ruột của tôi. Tôi ghét anh vì lúc nào anh cũng coi tôi như một đứa trẻ.
Nhưng tôi hiểu đó là bởi anh ý lo lắng cho tôi. Trong ý nghĩ của mọi
người, có thể anh ý là một người rất lười nhác, nhưng trong ý nghĩ của
tôi, anh là một người rất có trách nhiệm và hay lo lắng cho mọi người.
Trong suy nghĩ của mọi người, anh ý rất kiêu ngạo và coi trọng sự tự
tôn. Nhưng tôi biết, anh ý rất mềm yếu và dễ đổ vỡ. Tôi nhớ có một lần
tôi chép bài lỡ ngủ quên, anh ý thức cả đêm để chép bài cho tôi. Hôm
sau, tôi la mắng anh ý cả buổi vì chữ hai người không giống nhau. Anh ý
sợ viết xấu mọi người không hiểu được, còn tôi chỉ viết vội viết vàng.
Anh ấy chỉ bảo.
- Anh sợ em không hiểu. Còn thầy cô... chắc không đọc đâu.
Và anh ấy đúng! Nhưng tôi lại hắt hủi anh ý thậm tệ. Biết đâu bây giờ
tôi lại đi theo con đường anh ấy lựa chọn cho tôi. Dẫu chẳng biết mai
sau như thế nào, tôi cho rằng đấy là đúng đắn.
3. Anh ý hả?
Chắc là người điên rồ nhất tôi từng gặp. Sở dĩ tôi nói chuyện với anh ý
bởi vì anh ý theo đạo Thiên Chúa giáo. Dù rằng anh ý rất nhiều lần nói
rằng.
- Đạo nào cũng có cái tốt em ạ! Không phải ai theo đạo cũng như anh đâu.
Anh ý đúng! Cái cách mà anh dẫn dắt mọi người trong xóm hòa đồng lại
với nhau làm tôi hiểu hơn về cách sống của mỗi người. Anh ý kết nối bất
kì ai dù ở đạo nào.
Tôi ghét anh vì anh dẫn nhập tôi vào cuộc
sống khác hẳn với mọi người. Có lẽ, trong thâm tâm của anh, tôi là người
bé nhất. Nhưng khi đi học, tôi hiểu rằng đó là điều mình cần nhất. Vì
tôi học y... Anh ý cho tôi cảm giác mình có thể nói chuyện thoải mái
trước mặt tất cả mọi người về chuyên ngành của mình. Và tôi tự tin hơn
trong những suy nghĩ học hỏi của mình. Trên lớp cũng như ngoài xã hội.
Sống bên anh lâu hơn để tôi biết rằng, anh ý là một nhà tâm lý tài ba.
Và không có anh, phải rất lâu sau tôi mới bước qua được sự tự ti khi
đứng lên diễn giải về nghề nghiệp của mình. Tôi nghĩ rằng đến với xóm,
đấy là một điều đúng đắn.
4. Tôi không có suy nghĩ nhiều về
anh, đơn giản tôi là người không mấy quan tâm về điều đó. Chỉ đơn thuần
cảm giác về anh là một sự nghiêm khắc đến cứng nhắc. Có lẽ chỉ có rượu
và thuốc lá làm hai anh em tôi gần nhau hơn.
Nhưng tôi khẳng
định anh là một người có lý trí và chuẩn mực rất cao. Có lẽ bởi tôi chưa
đủ tầm cách để làm anh phá vỡ những chuẩn mực ấy. Cái tôi học được ở
anh đơn thuần nhất là không làm người bên cạnh mình lo lắng. Và khi đi
uống rượu, tôi cố gắng về nhà sớm trước 10h hoặc không đi qua đêm. Tôi
nghĩ đấy là sự hợp lý.
5. Tôi tôn trọng anh ấy như một người
anh cả của xóm. Tôi có rất nhiều điều không hợp với anh ý. Nhưng tuyệt,
tôi không dám đứng lên chống lại anh ấy. Vì khi chưa cần nói, anh ý đã
hiểu tôi định nói gì và anh ý luôn có cách biến suy nghĩ của tôi thành
ngốc nghếch. Dù đúng dù sai, tôi biết mình nên cam chịu. Tôi nghĩ rằng
đấy là cách tốt nhất để anh ý duy trì sự ổn định trong xóm. Tôi nghĩ tôi
sẽ không đảm nhận được vai trò của anh ấy.
6. Tôi thì chẳng
phải bàn! Tôi đối lập với anh ý từ trước tới giờ rồi. Anh ý luôn có
những chủ kiến bất di bất dịch của riêng mình. Mặc mọi người nói thế nào
thì anh ý vẫn không thay đổi. Tôi mặc lòng đồng tình rằng phần lớn ý
kiến của anh là đúng. Nhưng tôi chán ghét vì những ý kiến đóng góp của
mọi người ít được thông qua. Dẫu vậy, tự thân, tôi không thể phủ nhận
được vai trò của anh ấy.
7. Tôi sợ anh ấy! Có lẽ trong suy nghĩ
của anh tôi là người ngốc nghếch. Và tôi nghĩ anh ấy đúng. Nhưng không
phải vì tôi mà là chuẩn mực của anh ý quá khắt khe. Càng bên anh ý tôi
càng cảm thấy tự ti. Tôi rất sợ một ngày nào đó anh ý không vui, anh có
thể ngồi kể cho tôi nghe cả buổi về những gì tôi đang lo sợ và vẽ hướng
giải quyết cho tôi. Tôi rất sợ nói chuyện với anh, nhưng kì lạ, khi anh
không đề cập tới những suy nghĩ của tôi, mọi thứ đều rất vui vẻ. Anh là
nguyên nhân khiến tôi trở lại xóm trọ này.
***. Bọn nhóc chúng mày mày là một lũ ngốc. Sao anh nói vậy?
1. Cuộc sống này không ai hiểu ai. Sống rồi mới biết! Quý nhau, cũng
chỉ vậy thôi. Đừng vì ai đó tốt với mình một chút mà đã thoải mái rồi.
Học suy nghĩ và nghi ngờ đi em.
2. Mày em gái anh! Thế chẳng là gì cả. Còn quý còn ghét nhau về lâu về dài.
3. Hiểu được vậy anh cũng mừng. Coi như năm qua anh không tốn cơm gạo
với mày. Nhưng mày là người làm anh thất vọng nhất. Anh chỉ muốn nói với
mày một câu.
- Đừng đồng ý lấy ai khi bản thân còn chưa biết yêu là gì. Nghiệt ngã lắm!
Biết anh rồi đấy! Một lời không hợp, xa nhau vạn lý. Đừng hỏi sao danh bạ anh không có số điện thoại của mày.
4. Trẻ trâu thôi! Hồi mẫu giáo anh cũng hiếu chiến lắm. Sau ở với ông
bà ngoại nên lành tính ra đó. Giờ em lớn rồi, tránh xa đánh nhau ra.
Chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ lo, em cũng còn cuộc sống của em nữa.
Đừng để ai lo lắng về mình em ạ! Đâu giải quyết được gì đâu. Gãy một
chiếc răng, hàn lại thật vấy vả.
5. Cuộc sống này cần lời nói và hành động. Đừng biến mình thành một kẻ hề. Vì chư thế gian không phải ai cũng ngốc.
6. Mình thông minh hay mình ngốc không cần phải nói đâu em ạ! Sống
thôi! Không cần thể hiện đâu! Đừng tự thông minh đến nỗi biến mình thành
kẻ ngốc. Mày chọn sai hướng đi rồi. Anh với chị Hạt cứ nhìn nhau cười
xem một đứa ngốc đó. Thay đổi đi.
7. Mày còn vô tư nữa thì sẽ bị loại sớm thôi em ạ. Hoa trắng còn phải có nhụy vàng.
Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014
Tôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét