Trường tôi học nơi vùng quê xa lắm
Mái ngói hồng sân bát ngát đá dăm
Tường vôi trắng nắng len lọt tán cây
Mây hờ hững gió đùa lá kì đỏ
Nó vô tình gợi lại kỉ niệm xưa
Là khi ấy tâm hồn tôi nhỏ dại
Chớm bâng khuâng mới biết chút bồi hồi
Như sợ quên một thời tôi ngây dại
Tôi vội vàng nhớ lại buổi chiều xa
Chiều tan trường tôi về theo lối cũ
Bước phiêu hồn đắm trăm vạn lá cây
Hương tóc ai ru nhẹ nắng chiều vàng
Quyện hương lúa trong bạt ngàn xanh thẳm
Để tâm hồn tôi lạc sóng diều cao
Có lẽ nào tôi biết yêu từ đấy?
Cứ lơ ngơ trôi sau bóng Oanh vàng
Nào ngờ đâu tới ngã ba đường vắng,
Em sang ngang tôi vẫn bước thẳng hàng.
Để trong tôi hương sắc vội phai tàn
Lạc mây gió diều rơi rụng tầng không
Cứ như thế lòng tôi hết lâng lâng
Tôi tự hỏi yêu có chi là vậy
Hết cao trào đâu có thấy làm sao.
Ngày 06 tháng 09 năm 2013.
Hôm nay lại nghĩ đến những điều không vui trong quá khứ. Làm bài thơ giải tỏa cho lòng nó bớt vợi. Không biết ngày xưa có ai từng ngây ngô như mình trong bài thơ không đây?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét