Xóm trọ buổi trưa trống vắng đến tận cùng. Khói thuốc thoảng đưa mờ mịt như để tô thêm cái oi bức, nóng nực cho tiết trời đầu hạ. Tôi ngồi trước hiên xóm mà thấy ngột ngạt từ cảm xúc đến tâm hồn. Cái cảm giác như muốn ngất đi cùng sự lu mờ của suy nghĩ. Tôi tự cười một mình đến mấy lần như người điên, hòng đánh lừa sự uể oải của thân xác nhưng không thành.
Bên cạnh cách mấy mét, cô bé cùng xóm trọ cũng đang ngồi ủ rũ giống tôi. Có khác đi chăng nữa, cũng chỉ là cái điệu bộ khò khè như chó thở của nó. Chập chững biết yêu, nó không biết làm mấy cái điệu bộ dễ nhìn như chúng bạn cùng tuổi. Dẫu vậy nhưng tôi cũng chẳng muốn cười hay trêu trọc nó như mọi dạo. Nguyên nhân cũng tại cái oi bức của thời tiết.
Thế mà trong cái hoàn cảnh tâm hồn bị đốt cháy bởi khí trời ấy, tôi cứ tưởng trong xóm trọ hai đứa tôi đã là bi ai lắm rồi. Nhưng nào ngờ kẻ đến sau bọn tôi còn "đại ai" gấp nhiều lần. Nói ra tất cả cũng tại kiếp học hành.
Số là chiều nay phải đi học, nên thằng em đang ở quê phải lên xóm trọ gấp để ra trường. Nhìn thằng nhóc nhễ nhại mồ hôi từ ngọn tóc đến gót chân, mà tôi cũng thấy phát ngất trong lòng. Nếu ai nhìn nó mà tinh mắt, sẽ nhận ra là răng nó còn dính một ít rau do ăn cơm vội ở nhà. Nhìn nó thì khổ sở là thế đấy, nhưng đau nhất lại không phải là ở đấy. Cái đau của nó là ở chỗ bị anh em bán đứng.
Nó là thế này! Chiều tối hôm trước, lúc trời mới chỉ len tối, thằng em về xóm trọ với tâm hồn dào dạt vì được kết thúc tuần học sớm. Nó bô bô trên miệng.
_ Hỏi lớp trưởng với mấy thằng bạn xem mai có đi học không? Nó bảo nghỉ thì mình về quê thôi!
Kể lể một hồi xong, nó ngông nghênh rôm rả đi chào tạm biệt mọi người rồi vác ba lô về quê. Củ chuối là sau đoạn chào về, nó còn diễn lại phong cách lịch sự theo kiểu nhã nhặn của tôi.
_ Thôi em về nhá! Chúc mọi người có những ngày cuối tuần vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh người mình thương yêu. Mà nhớ nhé! Hãy chào và hẹn gặp lại tôi vào tuần sau.
Tôi thật không biết lúc mình nói câu này, thì mọi người nghe và nhìn thấy sẽ có cảm giác như thế nào. Nhưng nhìn thằng em diễn mà tôi chỉ muốn cười ồ lên. Nói chuyện thì cũng phải xem xét hoàn cảnh là đã đành. Còn ở đây, nó mang sự nhã nhặn của câu nói ghép vào thân hình một thằng gầy nhom, áo cụt cánh xanh nhơ nhớp mồ hôi của vội vàng. Chưa kể cái kiểu tay vác ba lô chân tạo hình. Nếu hình dung một thằng chất bụi, bất cần thì tôi thấy nó sáng tạo cũng khá hợp lý.
Pha hài thì diễn đạt là thế nhưng nhìn chung là ở đây tôi muốn nhấn mạnh đoạn hẹn gặp lại kia. Tôi nhớ không nhầm thì hôm nay mới chỉ là thứ 5 thôi mà! Nào đã sang tuần đâu!
Trưa nay lúc nó lên xóm, tôi cũng định là lôi đoạn này ra chặt chém thằng nhóc tý cho vui, nhưng thấy nó tất bật quá tôi cũng không đành lòng. Hỏi ra thì mới biết là nó bị lừa. Đúng lịch thì chiều nay lớp nó phải học nhưng bọn bạn lại báo cho nó là được nghỉ. Lúc gần trưa bọn bạn mới nhắn lại bảo trêu đùa rồi nhắn nó lên học.
Tôi không hiểu nó nghĩ cái gì trong đầu và bọn bạn nó có suy nghĩ như thế nào? Nhưng tôi cũng chán nản vì quyết định lên trường của thằng em. Tôi hỏi nó:
_ Biết bọn nó lừa vậy mày còn lên đây làm gì?
_ Em lên học mà!
_ Vậy là mày chấp nhận để bị lừa toàn diện à?
_ Đâu có! Học vẫn phải đi chứ anh!
_ Mày nhầm! Sống là phải theo nguyên tắc của riêng mình chứ đừng có đi theo kịch bản của thằng khác mày hiểu không? Cuộc sống là một ván cờ, mày có thể làm chủ một bàn cờ với bao thằng khác là quân cờ. Nhưng mày cũng có thể chỉ là một quân cờ của thằng khác. Tất cả chỉ là xoay vòng thôi! Nhưng!!! Mày phải cho họ một cái giá để họ có thể nhấc được mày lên và đặt xuống chứ!
_ Là sao? Anh nói rõ hơn đi! Em sắp phải ra trường rồi! Anh nói cái gì đơn giản thì em mới hiểu được chứ! Khó hiểu bỏ cụ đi được!
_ Tao xin mày! Tao không nói đơn giản hơn được nữa đâu! Mày ra trường gấp để làm cái gì mới được chứ! Học được mốc chữ nào đâu mà ra. Cứ ngồi xuống mà nghĩ lại mấy câu anh vừa nói đi.
Thằng em nghe vậy nhưng vẫn vội vàng đứng dậy trực chạy ra phía ngoài cổng. Nhưng vừa đứng lên, nó đã bị tôi ép ngồi xuống. Không làm được gì, nó trình bày này kia nhưng vẫn bị tôi bắt ngồi xuống. Nhìn nét mặt khó chịu, cau có, méo mó của nó mà tôi chỉ ngáp ngáp vài cái coi như không có gì. Dần dần, sắc mặt của nó cũng dần trùng xuống. Rồi nó lại im lặng đăm chiêu suy nghĩ một hồi.
Nhưng càng về sau, cái nét đăm chiêu ấy lại càng trở nên khó coi hơn. Tôi biết nó đã hiểu những gì tôi nói, nhưng khó là nó vẫn chưa tìm ra được giải pháp. Tôi vẫn yên lặng chờ đợi để xem sự kiên nhẫn của nó. Nhưng đáng tiếc, nó không có được sự kiên nhẫn như tôi nghĩ hay có thể nói là nó quá vội vàng. Nó lên tiếng nhìn tôi.
_ Bây giờ em phải làm sao anh?
_ Giờ thì nghỉ học chứ còn làm sao nữa! Chiều rồi hãy ra!
_ Vậy làm sao mà được anh? Vào muộn ít thì còn được chứ chiều làm gì cô cho vào lớp?
_ Tao không hiểu bao nhiêu thằng chơi với tao, thằng nào cũng bảo tao thật thà mà mày còn thật thà hơn tao à? Hay là mày đần chứ đéo phải thật thà? Chuột cụ thì mày cứ vào lớp mà trình bày đúng nguyên văn đầu đuôi tao xem nào! Xem cô có cho mày vào lớp không! Mẹ mày chứ! Lớp trưởng lớp tao gặp tao còn phải xưng anh gọi em với tao, mà mày thì làm chó để nó trêu vậy à?
_ Được rồi! Em cay rồi đấy! Anh cứ để yên em chơi vụ này! Mà anh ơi! Lỡ như vẫn không được thì sao?
_ Ôi...zòi…oi… Tao nói nhá! Lần sau nếu có ra đường ý mà! Đừng có mà nói mày là đệ anh nhá! Sao tao lại có thằng đệ chán như mày chứ? Hầy…. Mày cứ như thế này cho tao.
"Dạ thưa cô cho em vào lớp ạ!"
Lúc này cô sẽ à ơi này lọ thì mày cứ để cho cô nói chán đi. Khi nào cô nói hết rồi thì mày trình bày cho anh.
Dạ! Thưa cô! Trường mình báo lịch cho lớp trưởng mà lớp trưởng báo cho em là hôm nay được nghỉ. Em cũng hỏi mấy bạn cùng lớp nhưng các bạn lại trêu em là được nghỉ. Mãi trưa em mới biết là học chiều nên giờ em mới lên được. Em không biết là em ăn ở có mất lòng cô và các bạn không mà các bạn lại đối xử với em như vậy. Thôi giờ lỡ rồi, em xin phép cô cho em vào lớp để em được học tiếp số thời gian còn lại ạ!"
Mày cứ chơi vậy cho anh! Nhớ là đoạn đầu thì mất lòng cô và các bạn hay không, còn đoạn sau thì chỉ có các bạn đối xử thôi nhá! Thêm chữ cô vào đoạn sau thì chết cmm.
_ Anh ơ! Như vậy có cùn quá không anh! Mà cái kiểu văn vẻ trình bày đấy em không nói được đâu!
_ Không nói cũng phải nói! Thành bại tại thiên mà hối hận tại nhân. Lúc bị cô đuổi về thì đừng có mà hối hận vì mày không nói nhá! Nếu như mày nói vậy mà không được thì đích thân anh sẽ viết đơn lên vả thẳng vào mặt thằng Hiệu Trưởng cho mày!
_ Ối zời! Anh chơi khó thế!
_ Tao nói thật đâu mà! Sống như mày thì chỉ để cho thằng khác nó bắt nạt thôi! Nó mềm thì mình rắn mà nó rắn thì mình chơi! Muỗi đốt không vỗ còn đợi nó dùng vồ nó đập mình à? Nó chơi nhỏ mày cứ xé ra thật to cho anh. Vậy bọn nó mới nghĩ là: " Thằng này vụ vớ vẩn mà nó làm căng thế, sau lỡ có làm gì nó mà làm nặng tay tý không biết nó sẽ làm gì nữa!" . Hịt me… Đéo nói nhiều nữa, tao đi ngủ đây! Kệ mày! Thích sao thì sao. Nghe tao thì sống không nghe thì chết. Mà tao lừa mày làm cái gì không biết nữa? Đúng là rỗi hơi quá hóa rửng rưng. Ối..ồ.y…ôy… Giấc ngủ của tôi…
P/s: Chiều về mình nghe thấy vụ: " Cuối giờ anh lớp trưởng ở lại gặp tôi!" Vãi lềnh! Mình nói kịch bản mạnh mẽ tý cho nó oách thôi mà thằng này chơi thật hả? Lần sau có gì mình phải nhớ giảm giảm đi mới được. Nhưng mà mình nói có sai đâu nhỉ? Ai đọc thấy chuẩn thì like hộ mình cái. Muộn giờ rồi! Mọi người soát lỗi hộ mình nha!
Ngày 19 tháng 4 năm 2013.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét