Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Phút bên lề.



Hai thằng bạn thân lâu ngày không gặp nhau, nói là lâu thì cũng chẳng phải, nhưng trong tình cảm, thời gian thường không được tính bằng những con số.

Ngồi bên vỉa hè lúc đèn đường đã rực sáng, chúng tôi không có nhiều thời gian cho những câu chuyện lòng vòng.

Khác với mọi khi, nay người mở câu chuyện lại là thằng bạn. Cũng không khác với mọi lần là bao, lại loanh quanh chuyện học hành năm cuối và mấy câu chuyện bên lề lúc đi làm thêm.

Phong sương nhuộm trắng cả mái tóc, ánh đèn heo hắt dán lên khuôn mặt nó mờ nhạt. Bắt được ánh mắt đó, nó vuốt mái tóc mỉm cười nhìn tôi giải trình.

_ Sơn đấy! Không phải tóc tao bạc đâu… Cũng có nhưng không đến mức đấy đâu…

Gỡ gỡ mấy bụi sơn vương trên làn tóc, nó tiếp tục.

_ Mấy hôm nay đi làm sơn suốt, sạch rồi lại bẩn, bẩn rồi lại sạch. Vài lần bẩn sạch rồi cũng mặc.

Tôi mỉm cười gật đầu nhìn nó tỏ vẻ đã hiểu. Rút một điếu thuốc châm lửa chậm chạp, tôi hút một hơi rồi hỏi vẻ quan tâm.

_ Dạo này mày làm ở đâu rồi? Công việc cũng đều chứ?

Thổi cốc nước chè còn đang nóng, nó lắc đầu minh họa.

_ Vẫn vậy thôi! Đi làm cho nhiều nhà thấy bọn nó giàu thật, nhìn đâu cũng chỉ thấy tiền.

Lại tiền! Tôi cười thành tiếng đưa mắt nhìn dòng người vồn vã trên lòng đường vẻ chấp nhận.

_ Trời sinh người có kẻ không, đua tranh làm gì…

Tôi biết nó đang nghe tôi nói nhưng lại chẳng mấy bận tâm, có lẽ nó còn hiểu suy nghĩ của tôi hơn chính bản thân tôi hiểu về mình. Nó lại tiếp tục câu chuyện về những ngày đi làm của mình.

_ Đi làm ở nhà lão nhà giàu, nhà lão toàn đồ cổ, làm mà không may va quệt vào là vỡ mồm. Mẹ… Khoai mà chẳng bở tí nào!

Đưa ánh mắt nhìn tôi cười cười, nó tiếp tục.

_ Nhớ hôm trước tao đi bả sơn trần, không may nó bay bay một tý sơn vào cái đĩa hoa quả bên dưới. Mẹ… Mụ chủ nhà bảo là: “Bẩn rồi… bẩn rồi… bỏ đi.” Mẹ… Phải mình thì phủi phủi cái là ăn tốt. Cùng lắm là nhúng nước rửa cái là xong đúng không? Ịt mịa… Nghe con chủ nhà ton hót với con gà giúp việc mà hài vãi luôn…

Nghe tới đây mà tôi cũng thấy buồn cười. Không hẳn là riêng bởi câu chuyện, nhưng cách nó kể chuyện và giọng điệu cũng rất thu hút và phù hợp.

Sạch thì ai mà chẳng muốn, người giàu ít chạm bẩn thì họ truy cầu cái sạch cao hơn cũng là dễ hiểu. Cuộc sống tốt ai mà chẳng muốn kéo dài, ý này có lẽ đúng hơn so với cái bệnh thích sạch của người giàu.

Nhắc đến bệnh tật, lần la câu chuyện, hồi sau thằng bạn lại tiếp tục.

_ Hồi trước tao đi làm, gặp thằng béo đéo chịu được. Kiểu nhà giàu ăn ngon mà lười hoạt động mà! Nó nặng 168kg… Mày biết cái ghế dựa mà mấy nhà hay ngồi đấy… Mình ngồi thì lọt thỏm mà nó ngồi còn đang chật… Phét… Cái đùi nó phải đúng gấp ba lần cái đùi tao, nhìn hài địt tả được.

Vừa kể nó vừa làm mấy động tác mô tả làm tôi choáng váng mấy tập, nhưng nhiều hơn có lẽ vẫn là buồn cười. Rồi như để lấy dẫn chứng cụ thể hơn, nó tiếp tục lấy dẫn chứng.

_ Cái hôm đấy lúc giải lao, nó cứ đi đi lại lại gần đấy làm bọn tao buồn cười gần chết. Về sau không nhịn được mấy thằng chỉ mặt cười thành tiếng luôn, ra cái chuyện là mặt mấy thằng dính sơn buồn cười không chịu được. Nhưng có phải đâu, nhìn thằng béo hài không chịu được.

Hai thằng truyện trò lại bỏ ra cười với nhau. Lâu sau khi trời đã khá khuya, bọn tôi đứng lên chia tay nhau về. Sinh viên nghèo mà tranh nhau trả tiền mấy ly nước, lý do lại là trờ biển ta đây. Nhưng rồi tất thảy cũng đâu vào đấy, bước cùng nhau giữa phồn hoa đô thị, bước cùng nhau với nụ cười tươi tắn, bước cùng nhau vào ngõ nhỏ quen mùi ẩm thấp.

Giàu sang mà chi, giàu sang mà gì? Ta cần gì đài trang nhung lụa, ta cần gì lụa là cao sang? Ta muốn thấy chân tình giữa muôn ngàn sôi nổi… Không sang giàu thân quấn lẫn
yêu ma.
 
Ngày 29 tháng 10 năm 2013.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét